Mục Quỳnh Lam cười cười: “Trắc phi ngươi có tâm như thế, sợ là mẫu thân của Vân An cũng không bằng được, nhìn thấy phần tâm ý này của ngươi, việc này bổn cung sẽ lưu tâm giúp đỡ ngươi.”
Hồ Mị Kỷ nghe vậy, nở nụ cười đáp lại.
Sau đó hai người lại nói vài lời không quan trọng gì, một lúc sau Hồ Mị Kỷ mới cáo từ rời đi.
Đến khi ra khỏi hoàng cung, lên xe ngựa, Hồ Mị Kỷ đã trầm mặt xuống.
“Quận chúa, người làm sao vậy?” tâm phúc của Hồ Mị Kỷ thấy thế, không khỏi quan tâm dò hỏi.
Hồ Mị Kỷ liếc nhìn tâm phúc của mình, do dự một hồi mới nói: “Ta vẫn cảm thấy có chút bất an...Vân Hương, ngươi nói xem chuyện này có bị bại lộ hay không?”
Vân Hương là thị nữ bên người của Hồ Mị Kỷ dẫn từ Bắc An tới, vì Hồ Mị Kỷ chung thân chưa gả.
Vừa nghe thấy Hồ Mị Kỷ nói như thế, Vân Hương lên tiếng an ủi: “Quận chúa chớ đa tâm, việc này hai mươi năm trước cũng không gặp bất trắc gì, bây giờ có lẽ cũng không có gì đáng lo.”
“Nhưng… trong lòng ta vẫn cảm thấy bất an.” cảm xúc của Hồ Mị Kỷ vẫn không đổi: “Ngươi nói xem, chuyện năm đó nàng ta có thể trốn thoát, có phải nàng ta được thần linh giúp đỡ không?”
“Vân Hương, lúc trước ta không nên để nàng ta sống.”
Vân Hương: “Bây giờ quận chúa xuống tay cũng không phải đã quá muộn, huống hồ chuyện đó để nàng ta trốn thoát, nhưng chung quy nàng ta cũng đã bị hủy hoại thanh danh, không phải sao? Người không còn thanh danh ở Đại Lý không phải không còn có thể lộ diện à, hoàng thượng cũng không thể nào cho phép người mất mặt như vậy xuất hiện không phải sao?”
Hồ Mị Kỷ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài: “Có lẽ mấy ngày gần đây có quá nhiều chuyện không như ý khiến cho ta nghĩ nhiều, sợ lần này lại thất bại.”
Hồ Mị Kỷ nói, ngay sau đó câu môi: “Nhưng mà hôm nay ta vào cung tìm hoàng hậu nói về hôn sự của Vân An, bất luận lần này có kết quả thế nào đi nữa, tóm lại vẫn có tác dụng...”
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã tới thời gian lạnh nhất trong năm, chuyện này cũng có nghĩa là sắp tới tết rồi.
Trong khoảng thời gian này, nhà xưởng với trại rau của Lưu Ly đã phát triển ổn định, dân thôn ở đây dường như từng nhà đều có công việc, cho nên cũng xem như bình yên.
Muốn nói tới không bình yên, trong khoảng thời gian này không yên nhất chính là nhà cũ họ Lưu.
Việc này cần phải nhắc tới hôn sự của Lưu Tiểu Cúc.
Từ nhỏ Lưu Tiểu Cúc đã đính hôn, đối phương họ Hồ, gia cảnh bần hàn.
Đối với hôn sự này, người nhà họ Lưu không ai phản đối, ngoại trừ người ngoài ở tứ phòng, những người khác phỏng chừng cũng đã quên mất chuyện hôn sự này.
Nhưng mà Tiêu thị của nhị phòng không biết nghe được từ đâu, nghe nói vị hôn phu của Lưu Tiểu Cúc năm trước khảo tú tài, đã nảy sinh ý định, dẫn theo Lưu Tiểu Vũ đi tới thôn nhà họ Hồ.
Sau đó không biết sao, tú tài ở thôn nhà họ Hồ kia lại coi trọng Lưu Tiểu Vũ, ồn ào chạy tới thôn, tìm tới tứ phòng nhà họ Lưu từ hôn, lại đi tới nhị phòng nhà họ Lưu cầu thân.
Chuyện không biết thế nào đường muội lại đoạt hôn sự của đường tỷ trở thành đề tài bàn tán của người trong thôn khi trà dư tửu lậu, tán gẫu hồi lâu.
Ngay từ đầu, Lưu Đại Thọ và Vương thị vì việc này vô cùng tức giận, chỉ cảm thấy người ở nhị phòng khi dễ người quá đáng, hai vợ chồng cả đời yếu đuối, lần đầu tiên có can đảm, muốn liều mạng cùng với Tiêu thị.
Nhưng mà bị Lưu Tiểu Cúc ngăn cản, cuối cùng hai vợ chồng thật sự thấy Lưu Tiểu Cúc không để tâm tới hôn sự này, lúc này mới từ bỏ suy nghĩ muốn liều mạng cùng Tiêu thị.
Lưu Ly cũng biết chuyện này, có điều cô cũng chỉ coi như một câu chuyện nghe xong rồi bỏ qua.
Tuy là gió tuyết rất lớn nhưng cách mấy ngày Lưu Ly sẽ đi tới Nhân Thọ Đường ở trên trấn để xem bệnh.
Hôm đó là ngày Lưu Ly xem bệnh.
Ngày từ đầu, Lưu Ly ngồi khám ở trong Nhân Thọ Đường đã không mấy suôn sẻ.
Bởi vì không ai tin tưởng một nữ nhân làm đại phu, càng không ai tin tưởng một nữ nhân trẻ tuổi như thế sẽ có y thuật cao siêu.
Cho nên trên cơ bản những người mắc bệnh đều tìm Tôn đại phu, hoặc là tự mình tìm một đại phu khác trong Nhân Thọ Đường, trước mặt của Lưu Ly cũng không có mấy người.
Mãi cho tới khi phu nhân của huyện lệnh Nhiêu Thanh Nhã cố ý từ trong huyện đi tới đây tìm Lưu Ly xem mạch giúp.
Cũng bởi vì chuyện này, mọi người mới biết được Lưu Ly chính là nữ đại phu đã cứu ba mạng người.
Đúng lúc này, Ngô Cương dẫn theo Trương Tiểu Anh bụng to tới đây xem mạch, trong số những người đến xem bệnh ở y quán tình cờ lại là người hàng xóm biết về hoàn cảnh của Trương Tiểu Anh.
Kể từ đó, mọi người đều biết Lưu Ly đã giữ được thai cho Trương Tiểu Anh đã mất mấy đứa nhỏ, càng tin phục y thuật của Lưu Ly hơn.
Chẳng qua là xem bệnh để nâng cao kỹ năng thực hành, nhân tiện trong lúc thực hành dạy Tôn Quốc Việt kỹ thuật châm cứu, nhưng bởi vì việc này, người tìm tới Lưu Ly khám bệnh đều là phụ nhân.
Đến nỗi, có những người phụ nhân lúc đầu có bệnh cũng nấp ở nhà không muốn đi chữa trị, thế mà bởi vì nghe nói có một nữ đại phu là Lưu Ly nên mới tới y quán, đương nhiên không thể nào để Tôn Quốc Việt đứng bên cạnh nhìn được.
Có điều, cũng may là không phải tất cả phụ nhân tìm tới Lưu Ly, một số nam nhân cũng tìm tới khi nghe nói Lưu Ly chữa được bệnh nan y và có thể châm cứu, Lưu Ly có thể dạy Tôn Quốc Việt châm cứu theo khả năng của bản thân.
Lúc này có một phụ nhân ước chừng bốn năm chục tuổi vẻ mặt hoảng loạn tới y quán tìm Lưu Ly, muốn cô bắt mạch cho.
“Lưu đại phu, ta... ta hình như rối loạn tâm thần?”
Rối loạn tâm thần, cũng chính là bệnh về tinh thần.
Ở thời đại này, bệnh về tinh thần có thể nói giống như hồng thủy hay mãnh thú, người phụ nhân này lo lắng bản thân bị rối loạn tâm thần mới thấp thỏm lo âu, cũng không đơn giản.
Lưu Ly buông tay, hỏi: “Sao lại nói thế?”
“Ta... những ngày gần đây, ta luôn mất ngủ, không ngủ được, ngủ rồi lại mơ thấy những giấc mộng kỳ quái, lúc làm việc cũng rất dễ lo lắng bồn chồn, không kiềm chế được mà nổi nóng, như... rất dễ cảm thấy khó chịu, bản thân ta không cách nào kiềm chế được.”
Lưu Ly: “Vậy người mất kinh chưa? Thường xuyên đổ mồ hôi, còn cảm thấy choáng váng, ù tai, đúng không?”
Phu nhân liên tục gật đầu, nhưng vẻ mặt càng thêm sợ hãi: “Không sai, không sai, Lưu đại phu, đúng như những gì cô nói, ta không phải thật sự bị rối loạn tâm thần đấy chứ?”
“Không phải, người như thế vì đang trong thời kỳ mãn kinh.” Lưu Ly phán đoán.
“Hả?” vẻ mặt phụ nhân mơ hồ, trước đây bà ta chưa từng nghe qua chứng bệnh này bao giờ.
“Bản thân ngươi âm dương mất cân bằng, không phải vấn đề gì quá lớn, ta kê một phương thuốc cho người là ổn.”
Nói xong, Lưu Ly bắt đầu viết phương thuốc.
Mạch phụ nhân này đập chậm, tay chân lạnh, mặt hơi sưng, lưỡi hơi sạm, triệu chứng thận hư, chú trọng dưỡng thận, cân bằng âm dương là được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!