Có một người đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt nghẹn tím xanh, dáng vẻ như không thở được.
Nhìn dáng vẻ kia, không cần bắt mạch Lưu Ly cũng có thể biết chuyện là thế nào.
Người này bị suyễn, lúc này phát bệnh không thở nỗi, tùy lúc có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Hơn nữa, khi phát bệnh sẽ hô hấp không được.
Trên lâm sàng, thuốc đặc hiệu trị bệnh suyễn chính là làm giãn phế quản, nhưng mà nơi này là cổ đại, ngoại trừ cô, không ai có thể làm được loại thuốc này.
Huống hồ, thời gian cũng không cho phép.
Không cần nghĩ ngợi, Lưu Ly đi lên, chuẩn bị nâng người bệnh kia dậy, dù sao thì người bệnh suyễn nếu giữ nguyên tư thế nằm, sẽ rất nhanh dẫn tới thiếu oxy.
Người bệnh là nam nhân, thân hình cường tráng, Lưu Ly nhanh chóng có hơi không đứng dậy được.
Đang lúc Lưu Ly cố hết sức, một đôi tay cầm lấy tay của Lưu Ly.
“Muốn làm sao?”
Là Tôn Quốc Việt.
Lưu Ly không chần chờ, nói thẳng: “Để hắn ngồi, cơ thể hơi nghiêng về trước.”
Tư thế ngồi hơi khom về trước, sẽ càng có lợi cho hô hấp.
Tôn Quốc Việt làm theo, ngay sau đó nhìn Lưu Ly, quan sát động tác tiếp theo của cô.
Chờ khi người bệnh ngồi xong rồi, Lưu Ly lấy bao châm cứu của mình ra, sau đó cầm lấy một ngân châm, để người bệnh ngửa đầu, châm lên huyệt thanh suyễn của người bệnh.
Châm từ từ tiến vào, cũng không đâm sâu, ước chừng vài cm, chấn động khoảng vài giây, thấy người bệnh vẫn không thể hô hấp được, Lưu Ly cầm lấy châm đang đâm vào da người bệnh, trước tiên nghiêng về bên phải khoảng 0,5 cm, cắm ba lần, lại lấy châm cắm vào dưới da, nghiêng về bên trái khoảng 0,5 cm, châm tiếp theo được cắm vào cách châm kia khoảng chừng 2,3cm, cách làm vẫn như cũ dùng chấn động làm chủ.
“Ngươi thả lỏng cơ thể, hít sâu.” Lưu Ly vừa ghim châm vừa dặn dò người bệnh.
Dục vọng muốn sống của người bệnh rất cao, cho nên nghe theo lời Lưu Ly làm, sắc mặt của người bệnh mau chóng tốt lên.
Đám người vây xem đứng từ xa nhìn tới, xôn xao tiếng kinh ngạc cảm thán.
Cơn khó thở này đã cướp đi không ít mạng sống, rất nhiều người vì không thở được đã mất mạng, không ngờ rằng Lưu đại phu có thể cứu sống được.
Kể cả những đại phu của Nhân Thọ Đường, bao gồm cả Tôn Quốc Việt, sau khi thấy được những động tác của Lưu Ly, trong mắt hơi phát sáng.
Lưu Ly thấy người bệnh đã đỡ hơn, nhân cơ hội truyền dạy: “Từ ngực tới eo, trước sau đều làm chủ cùng lúc, phối hợp các huyệt trửu oa, đại ngư tế, tiểu ngư tế, dưới xương ức, khí quản hai sườn, đại chùy... Có điều bệnh tái phát cũng chỉ có thể trị phần ngọn. Triệu chứng kinh lạc phổi là triệu chứng chính, kích thích lồng ngực, trước sau cùng làm, trung phủ, du phủ, thái uyên, thiên trung làm chủ, xứng thứ khí quản hai sườn, sau cổ, eo ngực và bụng trên, thuyên giảm tận gốc...”
Lưu Ly nói chủ yếu để Tôn Quốc Việt nghe, còn những người khác có nghe được hay không cũng không để tâm, dù sao nếu không biết huyệt vị của con người, nghe được cũng vô dụng.
Dĩ nhiên, cho dù hiểu được huyệt vị của con người, nghe được, Lưu Ly cũng không cảm thấy có vấn đề gì, việc trị bệnh cứu người này, bị người khác học cũng là chuyện tạo phúc cho người.
Sau khi giảng xong phương pháp châm cứu ngoài da, Lưu Ly lại giảng tiếp về cứu pháp, huyệt vị dán và châm tai.
Có điều, chuyện này đối với Lưu Ly mà nói, có rất nhiều việc làm giảm tính hiệu quả, tốn thời gian.
Vì thế sau khi nói xong, cũng không màng bên trong hay ngoài cửa, những thường dân đang dùng vẻ mặt sùng bái, Lưu Ly giao bệnh nhân cho Tôn Quốc Việt chăm sóc, đi vào trong nội viện.
Kể từ khi ngồi khám, nội viện Thọ Nhân Đường đã chừa cho Lưu Ly một gian phòng, chuyên dùng để Lưu Ly điều chế thuốc.
Mặc dù trước đây Lưu Ly không có cơ hội sử dụng nó, nhưng lần này, vừa hay cô có thể tận dụng nơi đó để làm ra thuốc điều trị bệnh hen suyễn.
Thật ra ở đời trước, cô đã từng nghiên cứu cách điều chế thuốc trị tận gốc suyễn, nhưng lại vô cùng khoa trương, Lưu Ly không chuẩn bị làm thuốc uống, mà chỉ chuẩn bị làm thuốc viên.
Thuốc viên tuy rằng không trị tận gốc suyễn, nhưng cũng có thể làm cho người bệnh giống như người bình thường.
Mà thuốc viên cách điều chế lại đơn giản, dược liệu dễ kiếm, tuyệt đối có thể bán với giá bình dân, cho dù dân chúng có mua về dùng cũng không đến mức tán gia bại sản.
Không đến nửa canh giờ sau, Lưu Ly đi tới đại đường, sau đó lấy một lọ thuốc viên ra, lấy một viên cho người bệnh dùng.
Tuy rằng người bệnh được châm cứu đã ổn định hơn rất nhiều, nhưng vẻ mặt thật ra vẫn không tốt lắm, trên người cũng không quá thoải mái, nhưng khi uống một viên thuốc vào, không bao lâu sau, hắn lại cảm thấy thoải mái, cảm giác mà từ trước tới nay chưa từng có.
“Nữ thần y, viên thuốc này...” Vẻ mặt của người kia kích động nhìn Lưu Ly: “Thuốc viên này bán thế nào?”
Tôn Quốc Việt nhìn thấy kết quả của lọ thuốc trong tay Lưu Ly, lấy một viên trong lọ ra ngửi ngửi, ngay lập tức mắt sáng lên.
Thành phần của thuốc viên, hắn không đoán được hết, nhưng hắn có thể cảm nhận được đều là những dược liệu thông thường mà hắn hay dùng để khai phương thuốc.
Ngoại trừ cái này ra, hắn còn nhận ra vài dược liệu khác có trong thuốc, dù chỉ biết một ít dược liệu cũng khiến hắn có cảm giác mở mang trí tuệ.
Cho dù lúc khai phương thuốc, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ kết hợp mấy dược liệu này, vậy cũng quá tuyệt diệu rồi.
Nhận ra điều này, Tôn Quốc Việt nhìn Lưu Ly bằng con mắt khác.
Tôn Lão cũng cầm lấy viên thuốc trong tay Tôn Quốc Việt, chỉ là y thuật của Tôn lão thua kém Tôn Quốc Việt, cho nên những dược liệu ông đoán ra cũng ít hơn, nhưng chuyện này cũng không có trở ngại việc ông nhìn Lưu Ly bằng ánh mắt cuồng nhiệt và tán thưởng.
Mà những người còn lại, dường như đều đang đợi Lưu Ly nói giá dược liệu trị chứng suyễn.
“50 văn.” Lưu Ly nói một giá.
Người đàn ông to lớn kia nghe thấy, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là hơi sầu.
Bởi vì hắn mắc chứng suyễn, khiến cho gia đình gần như tán gia bại sản, 50 văn một viên thuốc, đối với hắn thật sự quá đắt.
Nhưng có thuốc trị so với không có thuốc thì tiêu một ít tiền cũng tốt hơn? Huống hồ, thuốc trước đó uống lại không thể nào so sánh với viên thuốc quý này?
Lúc trước bởi vì bệnh, hắn cũng không thể làm việc gì, nhưng nếu hết bệnh rồi, như vậy không phải có thể làm việc kiếm tiền mua thuốc sao?
Nghĩ thế, vẻ u sầu trên mặt người đàn ông đó cũng giảm đi một ít, trên người toát lên cái gọi là “hy vọng”.
“Ta đưa tiền viên thuốc này trước cho cô, chỉ hy vọng Lưu thần y có thể giữ cho ta một viên thuốc, ta trở về lấy tiền sẽ đến mua.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!