Không sai, không phải là một hạt 50 văn mà là một bình 50 văn.
Mỗi một viên thuốc to bằng hạt đậu xanh, một bình có khoảng hơn 30 viên, nghĩa là một viên còn chưa tới 2 văn tiền, bách tính bình thường có thể chấp nhận được.
Còn về tiền vốn, số tiền bỏ ra cho một bình thuốc khoảng 30 văn tiền, mình lấy 10 văn, Nhân Thọ Đường giữ 10 văn nhưng có thể nói là con đường kinh doanh ít lãi nhưng bán được số lượng nhiều.
Nói xong, Lưu Ly không quan tâm đến người đàn ông đang trợn mắt há mồm, để bình thuốc vào tay hắn ta, nhận chỗ tiền đồng trong tay hắn ta đưa cho chưởng quầy.
Cứ như vậy, không những những người đứng vây quanh xem mà cả mấy người lão Tôn cũng chấn kinh.
Những người vây quanh đứng xem kinh ngạc là vì một hộp thuốc thần như vậy, mà một bình chỉ bán có 50 văn tiền.
Còn mấy người lão Tôn biết Lưu Ly lòng dạ lương thiện nên đương nhiên cũng không bất ngờ quá lâu về chuyện này, điều bọn họ kinh ngạc là số tiền vốn bỏ ra làm một bình thuốc này không ngờ lại thấp như vậy?
Dựa vào hiểu biết của mình với Lưu Ly, bọn họ biết Lưu Ly định ra giá 50 văn tiền nhất định là do số tiền gốc còn thấp hơn cả 50 văn.
Lưu Ly không để ý nhiều đến sự kinh ngạc của những người bên cạnh, sau khi một tay giao tiền, một tay giao thuốc liền quay người đi vào hậu viện.
Một lát sau, Tôn Quốc Việt cũng đi theo.
Lưu Ly ngồi trên chiếc ghế đá, nhìn Tôn Quốc Việt hỏi thẳng: “Có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”
Tôn Quốc Việt là người đam mê y thuật, từ lâu cô đã nhìn thấu điểm này.
“Loại thuốc đó…” Tôn Quốc Việt hơi do dự vì dù sao yêu cầu của hắn cũng có vẻ hơi quá đáng.
“Huynh muốn biết phương pháp điều chế loại thuốc này sao?” Lưu Ly hỏi thẳng.
Tôn Quốc Việt gật đầu, đúng là hắn rất muốn biết.
Lưu Ly mỉm cười: “Ta còn tưởng giữa chúng ta là mối quan hệ hợp tác.”
Nghe vậy Tôn Quốc Việt bất ngờ, sau đó bật cười: “Là ta nhỏ nhen rồi.”
Nếu đã là hợp tác thì sẽ không che giấu nhau.
Đương nhiên cũng không phải là hoàn toàn không che giấu gì, với một số loại thuốc Lưu Ly không định mượn tay người khác để giúp mình, chỉ có điều là một số loại thuốc thành phẩm bình thường này thì không có gì đáng kể.
Dù sao những phương thuốc mà cô biết cũng quá vượt thời đại.
“Vậy phương thuốc này là thế nào?” Tôn Quốc Việt hỏi.
Lưu Ly không vội trả lời mà cô hỏi Tôn Quốc Việt: “Huynh nói trước đi, bình thường nếu gặp phải những bệnh nhân như vậy thì huynh sẽ kê thuốc thế nào?”
Tôn Quốc Việt cũng rất thẳng thắn, lập tức nói ra kiến giải của mình.
Trước khi nói đến thuốc thì phải nói tới nguyên nhân của bệnh trước.
Trong trung y có ba loại.
Thứ nhất là do phế hư không thể chủ khí, đàm ẩm tích trong phổi, khí trong phổi ngược lên trên, tỳ hư không thể tăng cường vận động, khí không chuyển hóa được thành dịch thể.
Thứ hai là do đờm lạnh ngập phổi, đờm dâng lên chặn khí.
Thứ ba là do tích tụ nhiều đờm và nhiệt ở phổi gây cản trở đường hô hấp.
Với ba nguyên nhân này, ba loại thuốc Tôn Quốc Việt lần lượt kê ra là canh định suyễn, canh xạ can ma hàng và canh lục quân tử.
Phương thuốc đơn giản, Tôn Quốc Việt cũng có sự thay đổi, thêm một số thành phần để gia tăng hiệu quả của thuốc.
Lưu Ly nghe xong liên tục gật đầu.
Tôn Quốc Việt không hổ danh là một thần y, có hiểu biết rất sâu rộng về bệnh hen suyễn, phương thuốc đưa ra đúng là rất có hiệu quả, nếu ông nội cô còn tại thế thì cũng chỉ có thể làm được tới như Tôn Quốc Việt.
Sở dĩ cô có thể giỏi hơn một bậc là vì cô trời sinh đã có nhiều kiến giải về dược lý, hiệu quả thuốc hơn những người xung quanh, nếu không làm sao cô có thể trở thành một nhà chế thuốc đẳng cấp chứ?
Sau khi Tôn Quốc Việt nói xong, Lưu Ly mới nói phương pháp điều chế thuốc này ra, khi Tôn Quốc Việt có câu hỏi thì cô cũng trả lời hết.
Hai người không đi ra phía trước nữa mà ở hậu viện bàn luận.
Nếu đã là bàn luận thì đương nhiên không thể chỉ có một mình Tôn Quốc Việt hỏi Lưu Ly trả lời. Tôn Quốc Việt hỏi Lưu Ly về dược lý còn Lưu Ly hỏi hắn về những chỗ khó hiểu trong khi chẩn mạch.
Hai người nói chuyện vui vẻ, ai cũng được lợi.
Mà không biết ở bên ngoài thời gian trôi qua như nước chảy.
Đợi đến khi Lưu Ly biết thì thời gian cũng không còn sớm nữa, sắc trời tối sầm, trông có vẻ là tuyết sắp rơi rồi.
Để đi xe an toàn và tránh cho hai đứa nhỏ khỏi lo lắng, Lưu Ly chỉ muốn về thật sớm. Nếu đi ra từ cửa trước có lẽ sẽ bị vây chặt, Lưu Ly đành đi theo Bạch Nhạc đi từ cửa sau của y quán ra ngoài.
Đợi đến khi xe ngựa của Lưu Ly gần tới thôn Đại Vĩ thì những bông tuyết lông ngỗng đã tung bay khắp trời.
Lưu Ly sợ nhà kính sẽ bị tuyết làm sập nên khi vừa đi qua đường thôn Trần Gia lập tức cho xe rẽ vào trong.
Hiện giờ Lưu Ly có thể nói là đại ân nhân của cả thôn Trần Gia, cũng vì có nhà kính mà chỉ trong thời gian hai tháng, nhiều ngôi nhà tranh vách đất của người trong thôn Trần Gia đã được kiên cố hơn, thậm chí một số người còn xây luôn được nhà ngói gạch xanh, giúp thôn Trần Gia trải qua một mùa đông ấm áp nhất từ trước đến nay.
Vậy nên xe ngựa của Lưu Ly vừa vào trong thôn, người dân nhìn thấy lập tức quây lấy.
“Lưu Ly, đây là con gà mái mà nhà tôi nuôi, sắp đến Tết rồi, cô cầm về hầm canh cho bọn trẻ ăn nhé.”
“Lưu Ly, vịt nhà tôi năm nay nuôi rất béo, cô cầm hai con về cho bọn trẻ nếm thử.”
“Lưu Ly, con chồn này là chú cô vô tình gặp được trên núi, nhà tôi không biết làm, cô cầm về ăn cho có thêm không khí.”
Nói tóm lại là người dân vô cùng nhiệt tình, gần như nhà nào cũng lấy những món đồ mà họ cho là tốt ra để cảm ơn ân tình của Lưu Ly đối với bọn họ.
Người dân của thôn Trần Gia chất phác, khiến Lưu Ly vô cùng cảm động.
Lưu Ly cũng không từ chối những món đồ đó, dù sao đó cũng là tâm ý của bọn họ, về sau cô tìm cách bù đắp cho bọn họ là được.
Vừa hay mọi người đều đang ở đây, Lưu Ly cũng không phải đi nhiều, cô nói thẳng mục đích tới đây.
“Có lẽ trận tuyết lớn hôm nay sẽ kéo dài, tối nay mọi người cẩn thận một chút, đừng để tuyết làm sập nhà kính.”
Cho dù khi khoa học kỹ thuật phát triển, gặp phải tuyết lớn thì cũng sẽ có không ít nhà kính bị sập.
Lúc này thì nhà kính lại càng quý giá hơn, cô không thể không đích thân tới đây một chuyến để cảnh báo mọi người.
Trước đây cũng không phải là chưa từng có tuyết rơi nhưng đều là những trận tuyết không lớn lắm, trong đêm mọi người cũng dậy dọn tuyết.
Chỉ là trận tuyết hôm nay làm Lưu Ly vô cùng bất an nên cô mới đặc biệt tới đây để nhắc nhở.
Quả nhiên sau khi Lưu Ly nhắc nhở, tất cả người dân đều rất chú ý.
“Lưu Ly cô yên tâm, tối nay tôi sẽ ngủ ít một chút để ra ngoài canh chừng.”
“Chúng tôi sẽ trông coi chỗ rau trong nhà kính, cô yên tâm đi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!