Lưu Ly đối diện vừa lúc nhìn thấy chưởng quỹ Phương Hương Lâu vội vã rời đi, liền nói với Tại Lâm bên cạnh: "Ngươi đi theo."
Hôm nay cô chỉ nhằm vào Phương Hương Lâu ở trấn Biên Lư, tạm thời còn không có để thực đơn chuyển đến Phúc Mãn Lâu khác, đây chỉ là hai điểm:
Thứ nhất, cô muốn trả thù Phương Hương Lâu, để Hoa Vũ biết mình không phải ăn chay.
Thứ hai, cô muốn thông qua Phương Hương Lâu ở trấn Biên Lư để có được một khoảng thời gian yên tĩnh.
Yên lặng kiếm tiền không tốt sao? Luôn làm một số đường ngang ngõ tắt thực sự rất phiền chán.
Cho nên ván hôm nay, cô chỉ có thể thắng, cũng chỉ muốn thắng, cũng không muốn giữa đường xảy ra chuyện gì.
Tại Lâm mặc dù cảm thấy một chưởng quầy căn bản không cần mình đi theo dõi, nhưng mà phu nhân phân phó, hắn ta vẫn nghe theo.
….
Phúc Mãn Lâu càng ngày càng náo nhiệt.
Cho dù người ăn cơm đi hết đợt này đến đợt khác, nhưng đội ngũ xếp hàng ở cửa lại càng ngày càng dài, mà ở cửa Phương Hương Lâu, cũng chỉ có tốp năm tốp ba bởi vì người chờ cực đói không có cách nào chờ đợi mà đi vào.
Nhìn một màn đối lập rõ ràng này, sắc mặt Hoa tam gia trầm đến sắp nhỏ mực.
“Tam gia, có phải sẽ xảy ra chuyện gì không?” Tâm phúc của Hoa tam gia vẫn luôn ở một bên, tự nhiên cũng vẫn chú ý Phúc Mãn Lâu bên kia.
Theo lý thuyết, Tam gia gọi Ngô Cương đi làm việc, lúc này Phúc Mãn Lâu hẳn là sẽ không bình tĩnh như vậy mới đúng.
Nhưng hết lần này tới lần khác Phúc Mãn Lâu bên kia nên như thế nào vẫn là như thế đó, hoàn toàn không có hướng gặp chuyện không may, điều này khiến hắn không thể không hoài nghi Ngô Cương bên kia đã xảy ra chuyện.
Hoa tam gia thấy thật lâu không có động tĩnh, kỳ thật trong lòng cũng có dự cảm không tốt, nghe tâm phúc của mình nói như vậy, sắc mặt của hắn càng thêm khó coi.
Hắn cảm thấy, trấn Biên Lư nhất định có xung đột với hắn, nếu không vì sao nơi này của hắn liên tiếp gặp chuyện không may, thậm chí thư tín đưa đến kinh thành đều giống như đá chìm đáy biển.
Nếu có thể, hắn thật muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này.
Nhưng, tửu lâu bên này thành quang cảnh như hôm nay, hắn trở về làm sao ăn nói?
Hoa tam gia càng nghĩ lại càng cảm thấy tức giận, nắm tay trong tay càng siết càng chặt, sắc mặt càng gần như vặn vẹo.
Tâm phúc kia thấy hắn như thế, vốn còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc, không dám vào lúc này đi gặp xui xẻo.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vào đi!”
Đi vào chính là tiểu nhị vẻ mặt sốt ruột: “Tam gia, không xong rồi, chưởng quầy bị quan sai bắt."
“Rắc!”
Ly trong tay Hoa tam gia vỡ nát: "Ngươi nói cái gì?"
Bốn chữ, nghiến răng nghiến lợi nhảy ra.
Hắn gọi người đi làm việc, bây giờ lại nói người đã bị bắt?
Điếm tiểu nhị rất thấp thỏm, lại không thể không mở miệng: "Chưởng quầy, chưởng quầy đánh người bên đường, cho nên bị quan sai bắt..."
Mà lúc này, dưới lầu lại là một trận ồn ào.
Rõ ràng khách nhân chỉ có lác đác vài bàn, tiếng ồn ào kia từ đâu mà đến?
Đang nghĩ như vậy, lại có một tiểu nhị chạy tới: "Tam gia, Tam gia không xong rồi..."
“Ầm…”
Lời nói của tiểu nhị, trong tiếng chén trà vỡ vụn bên chân hắn thì đột nhiên dừng lại.
Mà tâm phúc của Hoa tam gia hiểu rõ nhất tính tình của lão gia nhà mình, liền lớn tiếng quát lớn: "Cái gì tam gia không xong? Ngươi có biết nói chuyện hay không?"
Tiểu nhị nghe vậy biết mình nói sai, lúc này quỳ rạp xuống đất: "Xin lỗi Tam gia, là tiểu nhân ngu dốt nói sai, xin Tam gia tha thứ."
Tâm phúc kia thấy sắc mặt Hoa tam gia hòa hoãn lại, mới hỏi: "Chuyện gì hoang mang rối loạn?"
"Dưới lầu... Dưới lầu có người chết, bọn họ nói đồ ăn của chúng ta có độc …"
“Ngươi nói cái gì?” Lần này không để bụng mở miệng, Hoa tam gia liền kinh sợ lên tiếng, lập tức ổn định cảm xúc, mang theo tâm lý may mắn hỏi: "Ngươi nói là đồ ăn của Phúc Mãn lâu có độc phải không?"
Điếm tiểu nhị nhìn bộ dáng kia của Hoa tam gia, có chút không dám đáp lời.
Bộ dáng kia của Tam gia thật sự quá dọa người, cảm giác giống như là muốn ăn thịt người.
Hoa tam gia thấy tiểu nhị thật lâu không cho mình đáp án, nhất thời lại nổi giận: "Nói."
" Vâng… Là dưới lầu chúng ta, là Phương Hương Lâu…"
Xoẹt ---
Hoa tam gia chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào.
Không thể, không nên là Phương Hương Lâu của hắn, phải là Phúc Mãn Lâu đối diện mới đúng.
Càng nghĩ, trong lòng Hoa tam gia lại càng tức giận, hơn nữa mấy ngày nay trong lòng buồn bực, đúng là một hơi cũng không nhấc lên được, khí huyết công tâm, hôn mê bất tỉnh.
Phúc Mãn lâu vẫn làm ăn thịnh vượng như trước, Phương Hương lâu đối diện sau khi mời đại phu, lại có quan sai tới cửa bắt người, một mảnh người ngã ngựa đổ.
Phúc Mãn lâu vẫn làm ăn thịnh vượng như trước, Phương Hương lâu đối diện sau khi mời đại phu, lại có quan sai tới cửa bắt người, một mảnh người ngã ngựa đổ.
Tuy nhiên…
“Chờ sự tình chấm dứt, cho một nhà kia chút bạc, giúp bọn họ rời khỏi trấn Biên Lư đi. Lưu Ly lạnh nhạt phân phó.”
“Vâng, thuộc hạ đã sắp xếp thỏa đáng.” Tại Lâm trả lời.
Thì ra, chưởng quỹ Phương Hương Lâu đối diện sau khi đi ra ngoài liền tìm lưu manh du côn trên trấn, cho bọn họ mười lượng bạc bảo bọn họ hạ độc giá hoạ cho Phúc Mãn Lâu, làm cho Phúc Mãn Lâu sụp đổ.
Sau khi những người đó nhận được tiền, liền tìm được một tên ăn mày, mua quần áo cho tên ăn mày, còn nói mời tên ăn mày đi Phúc Mãn lâu ăn cơm, chính là vì hạ độc trong đồ ăn của tên ăn mày.
Nếu như những người đó thành công, danh dự của Phúc Mãn lâu tất nhiên sẽ bị hao tổn, khách khẳng định không dám tới cửa.
Tại Lâm đi theo sau lưng những người này nghe được toàn bộ, liền đem những tên lưu manh này đánh một trận, sau đó vì phòng ngừa Ngô Cương làm chuyện xấu, liền thiết kế để cho hắn cùng người xung đột, bị quan sai mang đi, chính mình thì trở về đem những chuyện này bẩm báo cho Lưu Ly biết.
Lưu Ly sau khi nghe xong liền quyết định lấy gậy ông đập lưng ông, bảo Tại Lâm tìm một người ngoại tỉnh bởi vì không có lộ phí chỉ có thể ở lại trấn Biên Lư, dùng biện pháp tương tự đối phó Phương Hương Lâu.
Đương nhiên Lưu Ly sẽ không lấy tính mạng của người khác đi trả thù người, cho dù lấy tiền mua cũng không được, cho nên người chết ở Phương Hương Lâu kia, kỳ thật là uống thuốc giả chết, đại phu bình thường không nhìn ra được.
Chờ sự tình xong xuôi, người một nhà kia liền có thể toàn bộ rời khỏi trấn Biên Lư.
Thấy Phương Hương Lâu đối diện đại thế đã mất, Lưu Ly liền đứng dậy.
“Mẹ, có phải chúng ta đi Mỹ thực thành không?” Đôi mắt nhỏ của Yên Yên sáng lấp lánh, vẻ mặt chờ mong.
Mặc dù Bình Bình che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng ánh mắt cũng lộ ra suy nghĩ chân thật của cậu.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!