Trong bóng tối, sự sững sờ trong mắt Cố Tại Ngôn mãi không thể tan đi.
Ánh mắt di chuyển từ tay của Lưu Ly lên mặt của cô, sự phức tạp trên mặt Cố Tại Ngôn càng lúc càng nhiều.
Trước đây Ly nói với người trong thôn mọi thứ cô biết là theo hắn học, cái này thì hắn đã biết từ lâu, vốn tưởng cô âm thầm học không muốn để người khác biết nên mới nói vậy nên hắn cũng không muốn đi điều tra.
Nhưng... hiện nay xem ra sự thật hình như không đơn giản như vậy, hơn nữa bí mật trên người cô hình như không chỉ có một chút, mà bí mật của cô có phải có liên quan tới thứ mà cô có thể tay không biến ra không?
“Chàng làm sao vậy?” Trong phòng quá tối, Lưu Ly không nhìn rõ biểu cảm của Cố Tại Ngôn, thấy Cố Tại Ngôn bất động thì lên tiếng hỏi: “Có phải độc phát tác rồi không? Chàng mau uống thuốc giải.”
Nói xong, Lưu Ly bèn vội tiến tới, lần sờ muốn đút thuốc giải cho Cố Tại Ngôn, lại bị Cố Tại Ngôn nắm chặt tay.
Lưu Ly đang muốn hỏi thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cố Tại Ngôn: “Ta không sao.”
Lưu Ly không tin, Cố Tại Ngôn lại bổ sung tiếp: “Nàng chưa có làm ta bị thương.”
Lưu Ly nghe vậy thì mới thở phào, đang muốn đứng dậy thì lại bị Cố Tại Ngôn kéo vào trong lòng: “Nàng khiến ta kinh sợ một phen, không muốn bù đắp cho ta, còn muốn đi đâu?”
Trong giọng nói của Cố Tại Ngôn rõ ràng tràn ngập sự dụ dỗ.
Còn bí mật của Ly... Ai cũng có bí mật, nếu cô không nói, vậy thì hắn không hỏi.
Huống chi bí mật của cô hình như nằm ngoài phạm vi nhận thức của hắn, dù muốn hỏi hắn cũng không biết hỏi như nào, mà đáp án đó hắn có lẽ sẽ cảm thấy càng phi lý hơn.
Vậy nên không hỏi không tra, giúp cô giữ bí mật chính là lựa chọn của hắn.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần cô ở bên cạnh hắn thì cái khác đều không quan trọng.
Vậy nên sau khi nghĩ thông, Cố Tại Ngôn đã có tâm trạng trêu đùa Lưu Ly.
Mà Lưu Ly thả lỏng cả người trí thông minh quay lại, đương nhiên nghe hiểu ám chỉ trong lời Cố Tại Ngôn, vụt một cái mặt đỏ bừng.
Mà Cố Tại Ngôn căn bản không đợi Lưu Ly đáp lại, trực tiếp bế ngang Lưu Ly đặt lên giường, sau đó cơ thể rắn rỏi đè lên...
Sáng sớm 30 tết thì hai đứa trẻ đã ra sân luyện công.
Đợi khi Bình Bình và Yên Yên luyện võ xong tắm rửa xong đi vào phòng chuẩn bị gọi mẹ dậy thì bỗng nhiên nhìn thấy người đứng ở phòng mẹ, lập tức hai đứa trẻ sững ra.
Rõ ràng có thể nhìn thấy sự ngỡ ngàng trên mặt hai đứa trẻ, sau đó là sự vui mừng.
“Cha!” Yên Yên mừng rỡ gọi một tiếng, muốn lao về phía Cố Tại Ngôn.
Tuy nhiên Yên Yên mới chạy một bước thì bị tiếng gọi sửng sốt truyền tới từ đằng sau cắt ngang.
Yên Yên nghi hoặc quay đầu bèn nhìn thấy Tống Ân Ân đi ra từ phòng đối diện chỉ vào Cố Tại Ngôn với vẻ mặt khó tin.
“Người người người...” Tống Ân Ân nói ba chữ người mới hít sâu một hơi: “Người sao lại ở đây?”
Nói xong, Tống Ân Ân lại chỉ vào Bình Bình và Yên Yên, chỉ qua chỉ lại, cuối cùng tay chỉ vào Yên Yên: “Nhóc vừa gọi hắn là gì?”
Bình Bình và Yên Yên nhìn nhau, muội nhìn huynh, huynh nhìn muội, cả hai đều không hiểu Tống Ân Ân tại sao lại có phản ứng như này.
Cố Tại Ngôn chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Tống Ân Ân sững sờ, sau đó đi tới ôm Bình Bình và Yên Yên vào lòng, một tay một đứa.
“Nhớ cha không?” Cố Tại Ngôn nhìn hai đứa trẻ.
Yên Yên ôm lấy cổ của Cố Tại Ngôn: “Nhớ cha ạ!”
Bình Bình liếc nhìn Cố Tại Ngôn, sau đó ngoảnh mặt đi, kiêu ngạo nói: “Không nhớ.”
Cố Tại Ngôn: “...” Vẫn là con gái chu đáo.
Tống Ân Ân nhìn thấy ba cha con ôm nhau thì cả người đều sắp hóa đá.
Cuối cùng ánh mắt của Tống Ân Ân từ trên mặt Cố Tại Ngôn dừng trên mặt Bình Bình, trước đó cảm thấy giống, bây giờ nhìn, thật sự là giống hệt.
Hoàng thúc từ khi nào có con lớn như này vậy?
Còn nữa, Bình Bình Yên Yên nếu là con của hoàng thúc, vậy Ly tỷ tỷ không phải là... thím của nàng ta sao?
Vậy nàng ta không phải sẽ nhỏ hơn một vai vế ở trước Ly tỷ tỷ hay sao?
Không biết tại sao, so với việc bỗng dưng chấp nhận chuyện Bình Bình Yên Yên là con của hoàng thúc, hình như Cố Tại Ngôn càng không thể chấp nhận được chuyện mình gọi Lưu Ly là thím.
Cứ cảm thấy Ly tỷ mới thân thiết hơn.
Nghĩ tới đây, Tống Ân Ân nhìn Cố Tại Ngôn với vẻ mặt oán hận: “Hoàng... tiểu thúc, không đùa cháu chứ?”
Vừa hay lúc này Lưu Ly đi ra, biểu cảm của Tống Ân Ân càng thêm ai oán.
Rõ ràng Ly tỷ tỷ trẻ trung xinh đẹp, nhìn trông chỉ lớn hơn nàng ta 1-2 tuổi, nhưng nàng ta phải gọi cô là thím, nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ kỳ.
Nghĩ như vậy, Tống Ân Ân mang theo sự ai oán và buồn bực đi ra.
Lưu Ly thấy bóng lưng rõ ràng không vui của Tống Ân Ân, không khỏi nhìn sang Cố Tại Ngôn: “Sao cháu gái của chàng nhìn thấy chàng giống như rất không vui vậy? Chàng bắt nạt con bé sao?”
Hai tay Cố Tại Ngôn bế hai đứa trẻ, nghiêng đầu nhìn Lưu Ly, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng điệu rất quỷ mị: “Ta chỉ bắt nạt nàng.”
Lưu Ly: “...”
Thả thính ở trước mặt hai đứa trẻ, có còn chút xấu hổ không hả?
Lưu Ly lườm mắt Cố Tại Ngôn rồi đi ra trước, trong phòng truyền ra tiếng cười vui vẻ thoải mái của Cố Tại Ngôn, làm cho đám thuộc hạ hiểu Cố Tại Ngôn ở bên ngoài suýt nữa vấp té.
Hôm giao thừa, mọi người ăn cơm đoàn viên, buổi tối sau khi ăn sủi cảo thì bắt đầu đón giao thừa.
Nhưng hai đứa trẻ vì tuổi còn nhỏ, vẫn chưa tới thời gian thì đã ngủ mất, Cố Tại Ngôn và Lưu Ly thì mỗi người ôm một đứa, đưa về phòng của chúng.
Sau đó trong phòng chính chỉ còn lại Lưu Ly và Cố Tại Ngôn, còn Tống Ân Ân, nàng ta tới cuối thì quấn lấy Ngộ Chân.
Hai người đón giao thừa đương nhiên không thể cái gì cũng không nói, vì vậy Lưu Ly bèn hỏi chuyện ở Tây Nhung.
“Chuyện này không chỉ liên quan tới Tây Nhung.” Cố Tại Ngôn nói: “Phía Nam Cương, có lẽ cũng là tai họa.”
Lưu Ly: “Nam Cương không phải nội loạn sao?”
Nếu đã nội loạn, vậy sao có thể rảnh rỗi có lòng riêng với Đại Lý?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!