Cố Tại Ngôn lắc đầu: “Cái này vẫn đang tra...”
Thấy Lưu Ly nhíu chặt mày, Cố Tại Ngôn không muốn cô lo lắng vì chuyện này, vì thế đã kéo cô vào trong lòng mình: “Đang năm mới đừng nhắc tới những chuyện mất hứng như này, trời sập xuống còn có người cao chống, nếu nàng chán thì chúng ta có lẽ có thể làm chút chuyện có ý nghĩa hơn.”
Cố Tại Ngôn nói xong thì bế Lưu Ly về phía phòng.
Lưu Ly hiểu ý đồ của Cố Tại Ngôn, lập tức tức giận trừng mắt với Cố Tại Ngôn: “Còn phải đón năm mới.”
“Ừ, chúng ta đón.”
Sau đó thì môi bịt môi của Lưu Ly, không cho Lưu Ly phát ra bất cứ âm thanh kháng nghị nào...
Ngày mùng 1 tết, mọi người đều dậy rất sớm, mọi người mới vừa chúc tết lẫn nhau thì có người trong thôn tới Cố trạch chúc tết.
Nếu là ngày trước, tập tục của thôn Đại Vĩ là mọi người tới chúc tết từng nhà, nhưng năm nay mọi người của thôn Đại Vĩ vì lấy lòng của nhà Lưu Ly, cho nên đều khá cảm kích Lưu Ly, nên tự phát mà tới chỗ Lưu Ly trước.
May mà loại tình huống này Hàn Lâm sớm đã nghĩ tới, chuẩn bị trước một ít đồ làm quà tết cho người trong thôn tới chúc tết cầm về.
Các thôn dân đều cảm kích mà tới, cảm kích mà rời đi.
Đợi sau khi một nhóm người chúc tết rời đi, Lưu Ly bèn dẫn Cố Tại Ngôn và hai đứa trẻ, bảo Tại Lâm và Bạch Nhạc xách quà tết chuẩn bị đặc biệt trước sau đi tới Trương gia và nhà trưởng thôn.
Đợi khi chúc tết xong hai nhà này trở về thì thấy thôn dân của thôn Trần gia ào ào tới chúc tết Lưu Ly.
Tuy Lưu Ly sớm đã chuẩn bị quà tết, nhưng lại không chuẩn bị để người ta mang về giống người của thôn Đại Vĩ, mà cho mỗi nhà một túi kẹo, bảo mang về cho bọn trẻ ăn.
Thôn dân của thôn Trần gia vốn chất phác, mọi người đương nhiên không thiếu một phen cảm kích, dù sao kẹo đối với nhà bình thường mà nói không hề rẻ.
Chỉ là điều bọn họ không ngờ là bọn họ vừa về tới thôn Trần gia, ngay sau đó quà tết mà Lưu Ly chuẩn bị đã cho người đưa tới, hơn nữa nhà nào cũng có, bên trong ngoài bánh ngọt còn có vải bông, cái này khiến người của thôn Trần gia càng thêm cảm kích đối với Lưu Ly.
Mùng 2 tết, điều khiến Lưu Ly không ngờ hai nhà Ngô Văn Trác và Nhiêu Thanh Nhã đều có người tới tặng quà tết cho cô.
Vì vậy sáng mùng 3 tết, gia đình cô bèn mang quà tết chuẩn bị sẵn ngồi lên xe ngựa.
Bởi vì trên trấn gần hơn, vậy nên Lưu Ly tới Ngô gia trước.
Từ sau chuyện của Ngô gia, lão thái của Ngô gia cuối cùng cũng ý thức được lỗi của mình, cũng thỏa hiệp, xin lỗi hai phu thê.
Đều là người một nhà, đương nhiên không thể không gỡ được nút thắt, cho nên hai phu thê của Ngô Văn Trác đã chuyển về Ngô gia ở.
Điều khiến Lưu Ly không ngờ là Cẩm Nương đã mang thai.
Tuy mạch tượng khá yếu, nhưng Lưu Ly lại có thể chắc chắn Cẩm Nương đã mang thai.
Người của Ngô gia sau khi biết tin này thì đón tết trong vui vẻ, lão thái của Ngô gia còn nhét không ít đồ tốt vào trong xe ngựa của Lưu Ly để bày tỏ cảm ơn, Lưu Ly muốn từ chối cũng không được.
Ra khỏi Ngô gia, đám người Lưu Ly bèn trực tiếp đi tới Huyện thành, vì sau khi tới Huyện thành thì đã là buổi chiều, chúc tết buổi chiều không tốt, cho nên Lưu Ly dẫn hai đứa trẻ tới căn nhà mà Cố Tại Ngôn sắp xếp để ở.
Căn nhà thường xuyên có người quét dọn, Lưu Ly đương nhiên không cần dọn dẹp gì cả.
Mà thời gian buổi chiều còn khá dài, bọn trẻ lại lần đầu tiên khi tới Huyện thành vào dịp tết, cho nên Lưu Ly bèn quyết định dẫn bọn trẻ đi dạo phố, Cố Tại Ngôn đương nhiên phải đi theo, vì vậy một nhóm người ùn ùn đi ra khỏi nhà.
Người Huyện thành đón tết không quá đông, dù sao người trong trấn đã chuẩn bị hàng tết vào tháng chạp, hiện nay cũng bận đi xung quanh chúc tết, đương nhiên không thể có thời gian tới Huyện thành đi dạo.
Đương nhiên Huyện thành cũng sẽ không quá thanh tĩnh, vẫn rất náo nhiệt.
Không ít người trong thành chúc tết người thân đều sẽ chọn đi dạo trên phố vào thời điểm này.
Một nhóm người mới đầu cũng không đi dạo trong cửa hàng, cả gia đình chỉ đi lại trên phố, sau đó xem mọi người vì đón tết mà vui vẻ, ít nhiều cũng có thể bị lây nhiễm.
“Mẹ, bên đó rất náo nhiệt, chúng ta cũng qua đó có được không?” Yên Yên chỉ vào chỗ có người vây quanh ở cách đó không xa.
Đón tết đương nhiên không có gì không thể thỏa mãn trẻ con, huống chi ra ngoài chơi đương nhiên cũng phải chơi cho tận hứng, vì vậy cả nhà đi qua, chen vào trong đám người.
Nơi có đám đông vây quanh là đang chơi ném vòng, trên đất hoặc trên kệ bày một đống đồ chơi nhỏ không có giá trị, mà nơi xa nhất cao nhất lại bày một nguyên bảo lớn, trông phải có 10 lượng.
Một văn tiền một vòng, không ít người động lòng khi thấy nguyên bảo lớn, đều bỏ tiền ra thử, nhưng không ai có thể ném trúng.
Không ít những đứa trẻ có gia cảnh khá giả bảo người lớn trong nhà mua 70-80 chiếc vòng, nhưng không có hứng thú với thỏi bạc, mà đi ném đồ chơi nhỏ ở dưới đất.
Tuy những thứ đó không đáng tiền, nhưng cho dù có thể ném trúng một cái, những đứa trẻ đó cũng rất vui vẻ, căn bản không suy nghĩ thứ đó có giá trị hay không.
Đối với việc ném vòng, Lưu Ly đương nhiên không có hứng thú gì, dù sao mục giải trí ở hiện đại cũng rất nhiều, đây chỉ là một mục trong đó mà thôi.
Nhưng Yên Yên bao gồm cả Bình Bình đều rất hứng thú, vì vậy Lưu Ly bỏ ra 20 đồng, mua cho hai đứa trẻ mỗi đứa 10 chiếc vòng.
Tính của Yên Yên khá hấp tấp, liên tiếp ném ra ba chiếc, tất cả đều không trúng.
Chiếc vòng thứ 4 cũng chỉ ném vào một góc, không có trúng hẳn, điều này làm cho Yên Yên có hơi thất vọng.
Lúc này Bình Bình ném ra chiếc vòng đầu tiên của cậu bé, vừa hay ném trúng con thỏ làm bằng sứ trắng mà chiếc vòng thứ tư Yên Yên ném không trúng.
“Wow, ném trúng rồi, ném trúng rồi, tuyệt quá tuyệt quá!” Yên Yên phấn khích nhảy lên, giống như người ném trúng đồ là cô bé vậy.
Một phát trúng ngay, trong đám đông cũng truyền ra không ít tiếng hoan hô, ông chủ ném vòng đó cũng cười khen: “Tiểu công tử ném rất chuẩn.”
Yên Yên: “Ca ca, ca ca, muội muốn đóa hoa cài tóc đó, là cái màu hồng kia.”
Bình Bình ném, trúng rồi.
Lần nữa khiến xung quanh hò reo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!