Lưu Ly lắc đầu: “Không có gì không ổn.”
Dừng một chút, Lưu Ly lại nói: “Thanh Nhã tỷ cái này của tỷ không có gì không ổn, chỉ là hôm qua ta đến cửa tiệm mua lại mua phải hàng giả.”
“A?” Nhiêu Thanh Nhã hơi kinh ngạc: “Vậy… có thể ảnh hưởng với làn da sao?”
Lưu Ly gật đầu, vẻ mặt hơi nặng nề.
Nhiêu Thanh Nhã thấy vội, lập tức đứng dậy: “Việc này ta phải nói với phu quân..."
“Đợi đã.” Lưu Ly gọi Nhiêu Thanh Nhã lại.
Nhiêu Thanh Nhã dừng chân, nhìn Lưu Ly: “Cái thứ hủy mặt người gì đó, nếu để nó tùy tiện truyền ra ngoài, không biết thương tổn bao nhiêu người.”
Lưu Ly gật đầu, nhưng lại nói: “Dù vậy nhưng Thanh Nhã tỷ có từng nghĩ, bây giờ cho dù nói với Quách đại nhân, Quách đại nhân cũng không tìm thấy chứng cứ, ngược lại là đánh rắn động cỏ.”
Thấy Nhiêu Thanh Nhã còn muốn nói gì đó, Lưu Ly lập tức trấn an: “Tỷ yên tâm, thứ này mặc dù có ảnh hưởng đến làn da, nhưng cũng không phải là vô phương cứu chữa.”
Nhiêu Thanh Nhã vừa nghe vậy, thì bình tĩnh lại, ngồi xuống.
“Muội có tính toán gì không?" Nhiêu Thanh Nhã hỏi, lập tức bổ sung: “Nếu muội cần giúp gì, cứ mở miệng là được.”
Dừng một chút, Nhiêu Thanh Nhã lại bổ sung: “Chu gia ở huyện này muội không phải sợ.”
Lưu Ly cười: “Có những lời này của Thanh Nhã tỷ, ta yên tâm rồi, chỉ là vấn đề này ta tạm thời cũng không có biện pháp gì hay, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến thôi.”
Nhiêu Thanh Nhã gật gật đầu, không có phát biểu ý kiến nữa.
Lúc này Lưu Ly mở miệng: “Nhưng mà trước mắt đúng thật là có việc cần Thanh Nhã tỷ hỗ trợ.”
Nhiêu Thanh Nhã: “Muội nói.”
“Là như vậy, ta muốn mở một chi nhánh Mộc Sương Các ở huyện Lâm an, nhưng thật sự là tinh lực có hạn, không biết Thanh Nhã tỷ có thể hợp tác với ta không?”
Thị trường mỹ phẩm dưỡng da, cho đến bây giờ cô cũng không có ý định đặt ở trấn Biên Lư, dù sao khả năng mua sắm của một trấn nhỏ là cực kỳ có hạn.
Nhiêu Thanh Nhã sững sờ, không ngờ Lưu Ly nói hỗ trợ là cái này.
Này đâu phải là để nàng ta hỗ trợ? Đây rõ ràng là đưa tiền tới cho nàng ta.
Nhiêu Thanh Nhã vô cùng động lòng, cũng không giấu giếm, chỉ nói: “Kỳ thật trước đó ta đã muốn nói việc hợp tác này với muội, chỉ là việc này rõ ràng là để ta chiếm hời, nên ngại mở miệng, nếu hôm nay muội đã đề nghị, ta cũng không có cái gì mà từ chối.”
Nói rồi lại nói: “Ta ở huyện Lâm An đã có sẵn cửa tiệm, chỉ là ta cảm thấy thứ này của muội dùng tốt, chỉ bán ở huyện Lâm An quả thật đáng tiếc, muội xem có muốn đưa Mộc Sương Các vào trong thành không, ta ở kinh thành cũng có mấy cửa hàng mặt tiền của hồi môn, cũng có chút nhân mạch.”
Nhiêu gia không có ai làm quan trong triều, cho nên nhân mạch của Nhiêu Gia phần lớn đến từ môn sinh của ông cụ.
Môn sinh làm quan nhiều, Nhiêu gia có sản nghiệp ở kinh thành cũng không có gì kỳ lạ.
Mà nếu như là nhờ vào Nhiêu Gia đưa cửa hàng đến kinh thành, môn sinh của Nhiêu gia chính là người chống lưng của cửa hàng.
Lưu Ly cũng từng nghĩ đưa cửa hàng đến kinh thành, dù sao cho dù là ân oán với Hoa gia hay là thân phận của Cố Tại Ngôn, cô cảm thấy, bản thân mình sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đến kinh thành.
Lại thật không ngờ, có thể sớm thực hiện được nguyện vọng như vậy.
Dù sao kinh thành tấc đất tấc vàng, quan to quyền quý nhiều, muốn mở cửa hàng, đều tiên phải chống lưng vững vàng.
Mà Cố Tại Ngôn cho đến giờ cũng không thật sự lộ ra thân phận của mình, lại thêm lần đầu tiên gặp hắn người hắn trọng thương, cho nên Lưu Ly cảm thấy Cố Tại Ngôn có thể là đoạn thời gian này muốn giấu diếm hành tung, nên không muốn để Cố Tại Ngôn làm người chống lưng này.
Cho nên, Nhiêu Thanh Nhã nhắc đến muốn mở chi nhánh Mộc Sương Các ở kinh thành, Lưu Ly lập tức động lòng.
Chỉ là lúc chia hoa hồng, Nhiêu Thanh Nhã lại cảm thấy mình chiếm hời của Lưu Ly, vì vậy chỉ cần hai phần lãi.
Lưu Ly khuyên can mãi, chỉ nói bản thân để Nhiêu Thanh Nhã kiếm tiền, Nhiêu Thanh Nhã giúp cô mở ra thị trường quý tộc thượng lưu, hai người đây gọi là hợp tác, mới nói được Nhiêu Thanh Nhã lấy bốn phần.
Nếu hai người đã hợp tác, Nhiêu Thanh Nhã lại hỏi đến Lưu Ly làm thế nào để phòng ngừa chuyện đánh tráo tên tuổi Mộc Sương Các bán hàng giả như Chu gia.
Lưu Ly lập tức nói ra ý định của mình.
“Nhãn hiệu? Thương hiệu?” Nhiêu Thanh Nhã đối với từ ngữ lạ lẫm, khuôn mặt đầy dấu hỏi.
Lưu Ly giải thích một chút, sau đó nói: “Ta phải nghĩ cách làm ra một thương hiệu mà người ngoài không thể bắt chước được.”
Như vậy, người ngoài muốn lấy danh nghĩa Mộc Sương Các bán hàng giả cũng không được.
Nhiêu Thanh Nhã cũng không hiểu mấy thứ này, chỉ nói Lưu Ly làm việc, nàng ta phối hợp là được.
Hai người lại thương lượng, cửa hàng trước tiên có thể chuẩn bị cho tốt, nhưng khai trương cũng phải là sau khi giải quyết chuyện Chu gia bán hàng giả rồi lại nói.
So với Nhiêu Thanh Nhã và Lưu Ly nói chuyện vui vẻ, bên này Quách Tế Chung và Cố Tại Ngôn lại lúng túng nhiều hơn.
Bắt đầu thân là chủ nhân, Quách Tế Chung còn có thể tìm chủ đề nói chuyện với Cố Tại Ngôn, nhưng mà Quách Tế Chung lại phát hiện Cố Tại Ngôn không nói nhiều, trò chuyện thêm thì có chút lúng túng.
Mà hai người đàn ông ngồi vậy uống trà cũng rất quái dị, vì vậy Quách Tế Chung đề nghị đánh cờ.
Kỳ nghệ của Quách Tế Chung là được nhạc phụ Nhiêu Vân Châu hun đúc, dù sao mỗi lần đến Nhiêu gia, hắn ta cũng bị lôi kéo đánh vài ván cờ, cho nên Quách Tế Chung vẫn là vô cùng có lòng tin với tài đánh cờ của mình.
Nhưng, mấy lần thảm đạm, làm Quách Tế Chung có chút hoài nghi nhân sinh rồi.
Đánh cờ không được, vậy đàm văn chương?
Ừm, Cố Tại Ngôn không thấy hứng thú.
Vậy nói chuyện quốc gia đại sự?
Ừm, Cố Tại Ngôn luôn có thể một châm thấy máu, cho nên dù thảo luận một số vụ án án lệ xảy ra trước đó, Cố Tại Ngôn luôn có thể chỉ ra được chỗ thiếu sót trong đó, mặc dù nói là Quách Tế Chung cũng có thể học hỏi được từ đó, nhưng trước mặt Cố Tại Ngôn, Quách Tế Chung không hiểu sao càng cảm thấy áp lực lớn.
Thực tế, lúc thảo luận những chuyện này, ánh mắt đó của Cố Tại Ngôn làm hắn ta có loại cảm giác như đối mặt với quan trên…không so với cảm giác đối mặt với quan trên còn đáng sợ hơn nhiều.
Cho nên Quách Tế Chung càng cảm thấy hoài nghi về thân phận của Cố Tại Ngôn.
Ngay lúc Quách Tế Chung đang suy nghĩ Cố Tại Ngôn rốt cuộc là thân phận gì thì Cố Tại Ngôn bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên.
“Thời gian cũng vừa đến rồi.” Nói xong, Cố Tại Ngôn đi ra ngoài.
Đã tách ra khỏi Tiểu Ly chừng hai nửa canh giờ rồi, nên về nhà rồi.
Quách Tế Chung lập tức vội vàng đứng dậy đi theo Cố Tại Ngôn, giờ khắc này hắn ta cũng không phát hiện bản thân mình bình thường khôn khéo, trước mặt Cố Tại Ngôn chỉ có thể bị nắm mũi dắt đi.
Đợi hai người đi đến hàng lang thì đúng lúc gặp Nhiêu Thanh Nhã và Lưu Ly đi ra.
Nhìn thấy Lưu Ly, Cố Tại Ngôn trực tiếp bước đến bên cạnh Lưu Ly, sắc mặt cũng không lạnh nhạt như lúc đối mặt với Quách Tế Chung, mà rõ ràng dịu dàng hơn mấy phần: “Nói chuyện xong rồi?”
Lưu Ly gật đầu: “Ừm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!