Người gọi Lưu Ly là Tiêu thị.
Trong ánh mắt Tiêu thị nhìn Lưu Ly cũng có thù hận, giống như con gái của bà ta bị mang đi làm thiếp của một lão già đều tại Lưu Ly.
Nhưng rất nhanh thì Tiêu thị thu lại vẻ mặt, rầu rĩ nhìn Lưu Ly, nói kiểu đổ lỗi: “Ly, dù chúng tôi và cô đã cắt đứt quan hệ, nhưng Tiểu Vũ dù sao cũng là đường muội của cô, tại sao cô thấy Tiểu Vũ chịu khổ mà không cứu nó? Nó mới 14 tuổi, lòng dạ của cô sao có thể tàn độc như vậy?”
Nói xong thì Tiêu thị bắt đầu rơi nước mắt: “Dù chúng tôi có lỗi với cô, nhưng Tiểu Vũ nó vẫn là một đứa trẻ, lại đâu có lỗi với cô? Nó cuối cùng chỉ mong tỷ tỷ là cô cứu nó, cô rõ ràng có khả năng, tại sao không giúp? Như này về sau người trong thôn nếu có chuyện gì, cô không lẽ đều sẽ khoanh tay đứng nhìn ư?”
Nghe thấy lời này của Tiêu thị, Lưu Ly hơi nhướn mày.
Lâu không gặp, công lực của Tiêu thị này lợi hại, vậy mà còn biết cách nói ra những lời mang tính xúi giục như này.
Quả nhiên, khi ánh mắt của Lưu Ly dừng trên người của các thôn dân xem kịch ở xung quanh thì thấy ánh mắt tránh né của bọn họ, tất cả đều không muốn nhìn thẳng vào cô.
Tuy bọn họ không nói gì cả, nhưng Lưu Ly biết, trong lòng những người này vẫn vì lời của Tiêu thị mà sinh ra chút xa cách với cô.
Đúng như Lưu Ly nghĩ, các thôn dân quả thật nghe lọt lời của Tiêu thị, hơn nữa cảm thấy Lưu Ly quá vô tình.
Lưu Tiểu Vũ người ta hiện nay mới 14 tuổi, cách Lưu Ly 6 tuổi, bình thường nhất định sẽ không có thù oán thật sự gì.
Lần này Lưu Ly rõ ràng có thể giúp, nhưng không giúp, đủ thấy được sự lãnh khốc vô tình.
Như này về sau nếu trong thôn xảy ra chút chuyện, vậy Lưu Ly có phải sẽ khoanh tay đứng nhìn không?
Bọn họ nghĩ Lưu Ly như vậy, nhưng không dám thể hiện, dù sao trong nhà bọn họ đều có người nhà làn việc cho xưởng của Lưu Ly, bọn họ sợ người nhà không giữ được công việc để sống.
Mà bọn họ của lúc này, hoàn toàn cũng sẽ không nghĩ tới chuyện Lưu Tiểu Vũ cướp phu quân của Lưu Ly ở trước mặt cô, cho dù nghĩ tới cũng sẽ nghĩ Lưu Tiểu Vũ là hết cách nên mới như vậy.
Tóm lại, mọi người đều sẽ nghiêng về phía kẻ yếu.
Bầu không khí nhất thời có chút yên tĩnh.
Cho tới khi một tiếng cười phì vang lên.
Mọi người ngẩng đầu, thấy người cười chính là Lưu Ly.
Mọi người nhíu mày.
Lưu Ly này vậy mà còn cười được?
Mà Tiêu thị nhìn nụ cười Lưu Ly, chỉ cảm thấy có loại dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, chỉ thấy Lưu Ly nhìn sang bà ta, khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt lại toát ra sự sắc lạnh.
“Bà vừa rồi không phải nói với Lưu Tiểu Vũ tới Chu gia sẽ ăn sung mặc sướng, bao nhiêu người ngưỡng mộ, sao bây giờ lại quan tâm nàng ta cảm thấy nàng ta chịu khổ thế?” Trong giọng điệu của Lưu Ly mang theo sự mỉa mai.
“Hay là bà tiếc số tiền bán con gái, muốn người khác trả hộ? Sao khi ăn cơm không gọi người khác ăn hộ bà?”
Tiêu thị bị vạch trần tâm tư, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Lúc này, Phạm Phương Huệ đi ra từ trong phòng, nói: “Ly, cô sao có thể nói vậy chứ? Chu gia này có quyền có thế, cho dù nhị thẩm của cô không nhận tiền thì người ta chịu tha cho Tiểu Vũ sao? Cho dù có thể được, nhị thẩm của cô cần gì phải đưa con gái của mình vào hố lửa?”
Lưu Ly cười lạnh, lão Lưu gia này không phải chia nhà rồi sao? Sao hiện nay đoàn kết vậy?
Phạm Phương Huệ này vẫn thông minh như trước, biết cách vê tròn lời nói.
Nhưng như vậy thì sao chứ?
Bán con cầu vinh là bán con cầu vinh, cái này không tẩy được.
“Tiêu nhị thẩm có phải vì tiền mà đẩy con gái của mình vào hố lửa hay không tôi không biết, chỉ là Phạm đại nương bà cũng nói rồi, Chu gia này có tiền có thế, tôi chẳng qua chỉ là một thôn cô bình thường, tuy kiếm được chút tiền, nhưng cũng chỉ có tiền thôi, Phạm đại nương bà nói tiền không thể giải quyết chuyện này thì tiền của tôi có thể giải quyết được chuyện này sao? Hay là nói Phạm đại nương cho rằng tôi có thể đối kháng với người có tiền có thế? Bà thật sự đánh giá tôi cao quá rồi.”
Người trong thôn vừa nghe những lời này của Lưu Ly, đầu óc lập tức tỉnh táo.
Phải, Chu gia này có tiền có thế, Lưu Ly này phải cứu Lưu Tiểu Vũ kiểu gì?
Tóm lại không thể người không cứu được, bản thân còn bị kéo vào nhỉ?
Mọi người nghĩ như vậy, trong ánh mắt nhìn Lưu Ly cũng không có sự xa cách trước đó nữa.
Phạm Phương Huệ nhìn thấy tất cả điều này, trong mắt giống như nhuốm độc, mang theo sự căm hận, ngoài miệng lại nói: “Tuy cô không có quyền thế, nhưng phu quân của cô có.”
Phạm Phương Huệ nhìn sang Cố Tại Ngôn, nhưng khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đó của Cố Tại Ngôn thì bị dọa lập tức nhìn đi chỗ khác.
Lưu Ly: “Mọi người đều biết phu quân của tôi bị mẹ kế ác độc của chàng ấy đuổi ra khỏi nhà, chàng ấy có thân phận gì tạm thời không nói, chỉ riêng một điểm chàng ấy thân mình còn lo chưa xong như này, Phạm đại nương còn muốn kêu chàng ấy lấy trứng chọi đá?”
Còn về thân phận thật sự của Cố Tại Ngôn sau này sẽ lộ sao? Đó là chuyện của sau này, bây giờ Cố Tại Ngôn ở trong mắt mọi người chỉ là người đáng thương bị mẹ kế độc ác đuổi ra khỏi nhà mà thôi.
“Với lại, tôi và Lưu gia hiện nay cũng không có quan hệ gì, chuyện của nhà các người không tự mình nghĩ cách, lại đẩy việc lên tôi, e là không ổn lắm nhỉ, hay là nói các người không coi văn thư có đóng dấu của nha môn ra gì?”
Lưu Ly không muốn tốn thời gian với người của lão Lưu gia, trực tiếp nói toẹt ra.
Bây giờ đã không còn quan hệ, còn cứ quấn lấy thật sự khiến người khác cảm thấy lộn ruột.
Quả nhiên lời này của Lưu Ly khiến mấy người của lão Lưu gia cũng không dám lên cự cãi nữa.
Còn cự cãi nữa thì là không coi nha môn ra gì, bọn họ không có lá gan này.
Thấy người của Lưu gia trầm mặc, Lưu Ly bèn kéo Cố Tại Ngôn muốn rời đi.
Tuy nhiên lúc này Tiêu thị thấy không thể tính kế được Lưu Ly, trong lòng rất tức, cầm cái chổi ở một bên lao về phía Lưu Ly.
“Ta đánh chết cái đồ vô ơn như cô... Á---”
Tiêu thị nghĩ rất đơn giản, bất luận như nào, có thể khiến Lưu Ly chịu chút khổ, chịu chút bài học là kiếm rồi.
Nhưng Tiêu thị hoàn toàn quên mất trước đây mỗi khi bà ta muốn đối phó Lưu Ly đều không có kết cục tốt.
Lần này cũng vậy, cũng không đợi Tiêu thị tới gần Lưu Ly thì thấy Cố Tại Ngôn không quay đầu, dưới chân trực tiếp đá ra một viên đá, đập thẳng vào xương đầu gối của Tiêu thị.
Tiêu thị chỉ cảm thấy xương đầu gối đau nhói, cả người ngã bịch dưới đất, ngã trong tư thế chó ăn cứt.
Dưới đất lại có thêm viên đá sắc nhọn, vậy nên Tiêu thị đau đớn rít lên.
Kết cục như này đương nhiên khiến Tiêu thị bị mọi người cười nhạo.
Còn kẻ đầu sỏ Lưu Ly và Cố Tại Ngôn?
Bọn họ không thèm quay đầu mà rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!