“Đợi chút!”
Ngay khi Lưu Ly bước ra khỏi Đồng Nhân Đường, trong Đồng Nhân Đường yên tĩnh cuối cùng một người nào đó đã lên tiếng.
Lưu Ly dừng bước, quay người lại, nhìn người vừa lên tiếng kia.
Đó là người phụ nữ duy nhất không che mặt, trên trán có vết máu, lúc nãy vừa tự tìm đường chết.
Lưu Ly nhướng mày nhìn người phụ nữ đã không còn nhận ra được dáng vẻ: “Cô không sợ ta chữa cho cô càng chữa càng tệ à, khiến cô mất đi cơ hội trị khỏi sau này?”
Lưu Ly nói lại những gì Chu Toàn Phúc đã nói trước đó và hỏi.
Cô gái đó chỉ cười khổ: “Vô dụng thôi.”
Người phụ nữ lắc đầu: “Lúc trước, khi ta phát hiện ra khuôn mặt của mình có gì đó khác thường, ta đã tự mình đi khám đại phu, chẳng có ích gì, ta cũng không thể chờ đợi mai sau, vì nếu khuôn mặt của ta xấu xí, phu quân của ta sẽ bỏ ta, con của ta sẽ mất mẹ. Sau này mặt mũi ta có khỏi đi chăng nữa thì đã sao? Có thể đảm bảo rằng phu quân ta sẽ không lấy vợ khác sao? Hay có thể đảm bảo rằng hai đứa con của ta sẽ không bị bỏ rơi, được chăm sóc đàng hoàng?”
Người phụ nữ nói, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Hầu hết những người phụ nữ bị huỷ dung khác đều là mẹ. Ngay cả khi họ không phải là mẹ, thì họ cũng đã đính hôn. Vừa nghe những lời của người phụ nữ, nghĩ tới những điều sẽ xảy ra nếu khuôn mặt của mình không thể chữa được, khắp Đồng Nhân Đường lại vang lên tiếng nức nở.
Mà Lưu Ly thì không nhìn những người khác, mà nhìn vào người phụ nữ đứng lên yêu cầu cô chữa trị.
Rõ ràng, nàng ấy nhờ Lưu Ly giúp nàng ấy chữa trị không phải vì nàng ấy tin tưởng vào Lưu Ly, mà vì nàng ấy thực sự không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể còn nước còn tát.
Nhưng điều này không quan trọng, miễn là ai đó sẵn sàng đứng lên.
Lưu Ly suy ngẫm, nhếch môi liếc nhìn Chu Toàn Phúc sắc mặt đang rất khó coi, đi về phía người phụ nữ kia.
Lần này Cố Tại Ngôn không đi theo, hắn chỉ chắp tay đứng ở cửa.
Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của Ngô đai phu, Lưu Ly dẫn người phụ nữ đi về phía sảnh sau.
Lưu Ly đưa người phụ nữ vào trong nửa canh giờ, cho dù là những người phụ nữ bị huỷ dung đang mong đợi trong đại sảnh, hay những dân chúng hóng hớt muốn chứng kiến kỳ tích ở bên ngoài, không ai rời đi và cũng không ai muốn rời đi.
Mặc dù bên ngoài trời đang lạnh, nhưng lượng người hóng hớt không giảm chút nào, còn có xu hướng ngày càng tăng, dĩ nhiên hôm nay là Tiết Nguyên Tiêu, rất nhiều người vào huyện thành vì lễ hội hoa đăng được tổ chức vào tối nay.
Chu Toàn Phúc là người bồn chồn nhất trong đám người.
Ông ta không tin rằng Lưu Ly có thể chữa khỏi khuôn mặt của người phụ nữ kia, nhưng ông ta cũng sợ sẽ xảy ra biến cố gì đó, muốn rời khỏi để hỏi ý kiến lão gia, lại sợ rằng rời khỏi thì mọi thứ sẽ mất kiểm soát.
Sau khi thuyết phục những người phụ nữ đó nhanh chóng đến Trấn Biên Lư với ông ta nhưng không có kết quả, Chu Toàn Phúc chỉ có thể lo lắng chờ đợi.
Điều mà Chu Toàn Phúc không biết là nếu thời gian có thể quay trở lại, hiện tại ông ta nhất định sẽ không khinh địch như vậy, nhất định sẽ không đợi ở đây, mà báo gia chủ Chu gia trước.
Nhưng thời gian trôi qua sẽ không bao giờ quay trở lại, tất nhiên đây là chuyện về sau.
Ngay khi Chu Toàn Phúc càng sốt ruột, Lưu Ly đi ra, theo sau là người phụ nữ ban nãy theo cô đi vào trong.
Băng gạc trên trán người phụ nữ vẫn còn đó, nhưng khuôn mặt đó đã được che kín, khiến những ai nhìn thấy cảnh này lại thêm một phen sốt ruột.
Bởi vì họ nghĩ rằng họ sẽ có thể chứng kiến kết quả, nhưng kết quả chỉ nhìn thấy tấm màn che mặt, thật sự là mất công chờ đợi mà.
Chu Toàn Phúc nhìn thấy cảnh này, cho là Lưu Ly đã thất bại, lập tức mừng rỡ, tảng đá trong lòng lập tức biến mất: “Đã nói là nàng ta không có năng lực như vậy đâu, đừng để nàng ta lừa gạt, chúng ta nhanh lên đi đến Trấn Biên Lư tìm Mộc Sương Các bàn bạc, người phụ nữ này cũng đến từ Trấn Biên Lư, ai biết ả ta có thông đồng với Mộc Sương Các để trì hoãn thời gian của chúng ta để kịp chạy trốn không ?”
Quả nhiên, ngay khi Chu Toàn Phúc vừa nói xong, những người phụ nữ vốn có chút mong chờ đã thất vọng, bồn chồn.
Lưu Ly vẫn không sốt ruột, chỉ cười nhìn Chu Toàn Phúc: “Ông vội vàng như vậy làm gì? Chẳng lẽ ông đã làm ra chuyện gì trái lương tâm?”
Chu Toàn Phúc tức thì như bị nói trúng tim đen, lập tức mạnh miệng nói: “Ta làm chuyện gì trái lương tâm chứ? Ai mà không biết rằng Chu Ký bọn ta coi trọng lương tâm nhất? Ngươi vu khống Chu Ký bọn ta như thế là có mục đích gì?”
Lưu Ly mỉm cười: “Là lương tâm hay là lòng lang dạ sói, ta đoán chừng chỉ có các ngươi mới biết.”
Nói rồi, Lưu Ly dời ánh mắt khỏi Chu Toàn Phúc.
Nhưng mà, Chu Toàn Phúc lại bị lời nói của Lưu Ly làm cho bối rối, ông ta luôn cảm thấy lời của Lưu Ly có ý gì đó, có phải là biết điều gì đó không?
Nhưng, họ ra tay rất bí mật, không thể để Lưu Ly biết mới phải chứ.
Nghĩ đến đây, Chu Toàn Phúc buộc mình phải bình tĩnh lại.
Ông ta vừa mới bình tĩnh lại thì nghe thấy Lưu Ly nói tiếp: “Luôn mồm cho rằng ta không có năng lực, vậy tại sao chúng ta không đánh cuộc nhỉ?”
Chu Toàn Phúc lập tức cảnh giác: “Ngươi muốn đánh cuộc cái gì?”
“Nếu ta chữa lành mặt cho nàng ấy, lát nữa ông sẽ quỳ xuống xin lỗi ta trước mặt mọi người ...” Lưu Ly thản nhiên nói.
Chu Toàn Phúc: “Đừng có mơ.”
Sao có thể quỳ gối trước một người phụ nữ nhỏ bé để xin lỗi được?
Không, không, ông ta sẽ không thua, sao có thể quỳ xuống xin lỗi?
Khuôn mặt của người phụ nữ đó vô cùng đáng sợ, cho dù chữa khỏi cũng phải mất hơn mười ngày, bây giờ chỉ mất nửa giờ, vậy làm sao có thể chữa khỏi được?
“Ồ, nói nhanh quá nên nói nhầm rồi.” Vừa lúc Chu Toàn Phúc nghĩ tới việc đồng ý đánh cuộc với Lưu Ly, thì Lưu Ly đột nhiên nói ra lời này.
Mọi người: “...” Chuyện này còn có thể nói nhanh quá à?
Cũng là một tài năng!
Lưu Ly: “Ta cũng nghe nói chưởng quầy Chu sẵn sàng đòi lại công bằng cho những người phụ nữ này. Nếu ta chữa lành mặt mũi cho nàng ấy, chi bằng lát nữa chưởng quầy Chu đưa họ đến nha môn để kêu oan, thế nào?”
Đánh cuộc như vậy dường như cũng không có gì, cũng không khó chút nào, quần chúng ai cũng nghĩ như vậy.
Mà ban nãy Chu Toàn Phúc đã sắp gật đầu đồng ý đánh cuộc quỳ xuống tạ tội, Lưu Ly lại đưa ra cái này, không có lý do gì lại không chịu gật đầu, vậy nên ông ta đồng ý mà không cần cân nhắc hậu quả gì cả.
Bởi vì trong lòng ông ta, Lưu Ly tuyệt đối không thể trị khỏi cho khuôn mặt của người phụ nữ kia.
“Nếu đã là đánh cuộc, vậy chúng ta không thể chỉ có bên ngươi lập cá cược, ngươi nói có đúng không?” Chu Toàn Phúc nhìn Lưu Ly, trong mắt vẫn đang tính toán.
Lưu Ly gật đầu: “Đương nhiên.”
“Vậy nếu ngươi thua, ngươi phải bán thân cho ta.” Chu Toàn Phúc tuyên bố đặt cược của mình.
Không phải ông ta ham mê nữ sắc, mà là ông ta biết quá rõ sở thích của lão thái gia bên huyện thành, nếu người phụ nữ này bán thân cho ông ta, rồi ông ta hiến cho lão thái gia thì chắc hẳn ông ta sẽ có tiền đồ như gấm, tương lai tươi sáng.
Chu Toàn Phúc rất đắc ý khi nói điều này, như thể ông ta đã nhìn thấy tương lai tươi sáng của mình, chỉ là sau khi ông ta nói xong lưng bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh, đợi khi ông ta quay lại thì không thấy gì cả.
Đương nhiên, ông ta không nhìn thấy sát khí Cố Tại Ngôn bộc phát trong nháy mắt, thậm chí ông ta không hề nhìn thấy ánh mắt không tán đồng của những người trong đám đông vốn tin tưởng ông ta thực sự là người tốt.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!