Khi một người đồng ý, một nhóm người sẽ làm theo.
Cả sảnh đầy những tiếng kêu oan.
Quách Tế Chung vỗ phách vài lần mới kiểm soát được hiện trường, cả công đường yên tĩnh trở lại.
Đối mặt với những ánh mắt tức giận kia, Lưu Ly không chút sợ hãi mà nhẹ giọng hỏi: "Làm sao các ngươi biết đồ các ngươi mua là từ Mộc Sương Các chúng ta? Ta chưa từng hợp tác với các ngươi.”
Chu Chính Thọ nói: "Hiện tại sự tình bại lộ, ngươi đương nhiên sẽ không thừa nhận."
Lưu Ly hỏi Chu Chính Thọ: "Vậy ngươi có bằng chứng không?"
Chu Chính Thọ nghẹn họng, sao ông ta có thể có bằng chứng cho một chuyện hoàn toàn không tồn tại?
Lưu Ly hiểu ra, sau đó cong môi: "Nếu ngươi không có chứng cứ, vậy ta sẽ cung cấp chứng cứ."
Khi nghe thấy Lưu Ly có bằng chứng, mắt Chu Chính Thọ co lại vì kinh ngạc.
"Ngươi……"
Chu Chính Thọ muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Lưu Ly không thèm để ý tới ông ta.
Lưu Ly trực tiếp nhìn sang Quách Tế Chung: "Đại nhân, mấy ngày trước trong xưởng của ta có nội gián, tên trộm đã bị nha phủ bắt về nha môn, có thể để nàng ta lên làm chứng không?”
“Được.” Quách Tế Chung chỉ đáp một chữ, sau đó phất tay, sai người dẫn Vương Đào Hoa tới.
Hiệu suất làm việc của nha phủ rất cao, chẳng mấy chốc Vương Đào Hoa đã bị áp giải tới.
Trước khi Vương Đào Hoa vào làm ở xưởng của Lưu Ly, nàng ta bị mẹ kế ngược đãi nên ăn không đủ no, lại còn làm việc vất vả nên cực kỳ gầy.
Sau khi vào xưởng, sức khoẻ của Vương Đào Hoa đã cải thiện rất nhiều, trông nàng ta cũng có vài phần khí sắc.
Nhưng giờ đây, sau vài ngày trong nhà lao, Vương Đào Hoa đã hốc hác đi nhiều, đôi mắt nàng ta tràn đầy sợ hãi.
Vừa được đưa tới sảnh, sau khi nhìn thấy Lưu Ly, Vương Đào Hoa lập tức van xin: "Đông gia tha mạng, ta không dám nữa, xin đông gia hãy tha cho ta.”
Những ngày trong ngục đã tra tấn Vương Đào Hoa cả về thể xác lẫn tinh thần, cho dù không có ai đánh đập hay mắng nhiếc nhưng so ra còn kinh khủng hơn những ngày nàng ta phải sống vật vã dưới bàn tay của mẹ kế.
Nghĩ lại mười mấy năm cuộc đời, những tháng ngày làm việc trong xưởng hóa ra lại là quãng thời gian hạnh phúc nhất của nàng ta, không những không phải lo cơm ăn áo mặc, bị cha mẹ đệ đệ coi thường mà còn làm việc rất nhẹ nhàng.
Nếu cho nàng ta một cơ hội làm lại từ đầu, nàng ta sẽ không bao giờ làm chuyện như thế này nữa.
Nhìn thấy Vương Đào Hoa như vậy, Lưu Ly không chút dao động, chỉ nói: "Tha cho ngươi thì cũng được thôi, chỉ cần ngươi khai ra hết những việc ngươi làm lúc trước, do ai ra lệnh trên công đường, nếu không ta sẽ nhờ đại nhân xử lý.”
Nghe thế, Vương Đào Hoa biết rằng đây là cơ hội cuối cùng của nàng ta.
Trước khi bị bắt, nàng ta đã biết số đồ mình lấy trộm quá lớn, nàng ta sẽ bị tống giam hoặc bị đày ải, bất luận thế nào thì cuộc đời nàng ta cũng sẽ kết thúc.
Vì vậy, Vương Đào Hoa không chút do dự, nhanh chóng kể hết những việc làm trước đây của mình.
Bao gồm cả việc đã lấy trộm 300 lọ sản phẩm dưỡng da rồi đưa cho nhà họ Chu, đối phương cũng đã đáp ứng, chỉ cần làm tốt thì thiếu gia của nhà họ Chu ở trấn Biên Lư sẽ cưới nàng ta làm di nương.
Chỉ là không biết tại sao, từ đầu đến cuối, Vương Đào Hoa không hề khai ra Lưu Tiểu Cúc, nếu không phải người của Cố Tại Ngôn phát hiện ra chuyện này, ngay cả Lưu Ly cũng sẽ không biết việc Lưu Tiểu Cúc có nhúng tay vào chuyện này.
Lời thú nhận của Vương Đào Hoa chỉ có thể giải thích một điều đó là Mộc Sương Các không hề hợp tác với Chu Ký, nhưng điều đó không chứng minh được rằng các sản phẩm chăm sóc da mà Chu Ký bán không phải là của Mộc Sương Các.
Lúc này, một nha phủ mang sổ sách của Chu Ký đến, nhưng trong tay hắn ta không có lọ sản phẩm dưỡng da nào.
Một nha phủ khác đã đem sổ sách của Mộc Sương Các đến.
Sau khi kiểm tra, mỗi ngày xưởng của Mộc Sương Các sản xuất 50 bộ sản phẩm chăm sóc da, chỉ bán 20 bộ, sau một thời gian dài thì phải còn dư 1.400 bộ, trong khi kho hàng của thôn Đại Vĩ chỉ còn 1.100 bộ. thiếu chính xác 300 bộ, khớp với những gì Vương Đào Hoa đã khai.
Nhưng theo sổ sách của Chu ký thì họ đã bán được hơn 500 bộ sản phẩm chăm sóc da trong tháng này, nhiều hơn 200 bộ so với số lượng Vương Đào Hoa đã ăn cắp.
Vì vậy, hai trăm bộ dư ra này đến từ đâu?
Nha phủ lại nóì thầm vào tai Quách Tế Chung, vừa rồi, họ đã lợi dụng lúc đông người để đếm số lượng người mua có mặt tại đây,
Bên ngoài nha môn đầy người, có tới 256 người mua đang có mặt, có vài người còn mua hai bộ, tổng cộng là 369 bộ.
Rõ ràng, các con số không khớp với nhau.
Ngay khi số liệu được công bố, trán của Chu Chính Thọ đã lấm tấm mồ hôi, ông ta trông vô cùng bối rối.
Lúc này, Lưu Ly đi tới chỗ đám đông bên ngoài rồi liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó cô đi tới trước mặt một phu nhân ăn mặc khá trang trọng, trông có vẻ trong nhà khá giả.
Vị phu nhân kia dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn Lưu Ly, nhưng bởi vì số liệu không khớp, phu nhân đó nhất thời không biết Lưu Ly có phải là phạm tội hay không, cho nên chỉ nhìn Lưu Ly chứ không nói lời khó nghe nào.
Lưu Ly cười với phu nhân, sau đó chỉ vào một bộ mỹ phẩm chăm sóc da trong tay nha hoàn bên cạnh: “Có thể cho ta mượn thứ này không?”
Phu nhân nghe vậy liền cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì? Tiêu hủy chứng cứ?"
Lưu Ly cũng không tức giận, ngược lại nói: "Ở đây có nhiều người mang chứng cứ như vậy, nếu chỉ tiêu huỷ mỗi đồ của phu nhân thì cũng không đủ nhỉ?”
Sau khi nói xong, Lưu Ly tiếp tục nói: "Nếu như muốn biết chân tướng sự việc, xin hãy cho ta mượn đồ của ngươi dùng một lát."
Khi nói, ánh mắt Lưu Ly cực kỳ sáng rõ, khiến người khác cảm thấy tin tưởng ngay.
Chân tướng sự việc vẫn chưa sáng tỏ, cuối cùng phu nhân cũng gật đầu, ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đưa đồ cho Lưu Ly.
Sau khi nhận đồ, Lưu Ly lập tức đưa cho một nha phủ mặt tròn.
Sau đó, cô cũng làm tương tự, đi đến chỗ một cô gái mặc quần áo khá bình thường cũng đang cầm một bộ sản phẩm chăm sóc da, hỏi mượn những thứ đó và đưa chúng cho một nha phủ mặt dài.
Sau đó, Lưu Ly trở lại vị trí ban đầu, cô nhìn hai nha phủ: “Bây giờ hai người hãy lấy hai cái bát lại đây, sau đó đổ chất lỏng trong chiếc bình lớn nhất ra bát.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!