Khi nghe cần tuyên ông chủ của Xưởng nung tới, Chu Văn Đạt không hề hoảng sợ mà còn rất tự tin, dường như hắn không hề lo lắng rằng ông chủ xưởng sẽ đến sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
Lưu Ly nhìn hắn, không biết lát nữa hắn ta còn có thể bình tĩnh như vậy không.
Chu Văn Đạt vẫn luôn chú ý đến hành động của Lưu Ly, thấy Lưu Ly không hề sợ hãi, Chu Văn Đạt cười thầm: Nghé con không sợ hổ. Hắn ta phải khiến ả thôn phụ này thấy không phải ai ả ta cũng có thể đắc tội.
Khi Lưu Ly đang hết sức buồn chán, còn Chu Văn Đạt lại thầm nghĩ tới cảnh Lưu Ly xin tha thì ông chủ Diêu Xưởng đã tới.
“Thảo dân thamyết kiến Huyện thái giađại nhân.” Ông chủ Diêu Xưởng quỳ xuống hành lễ, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán còn có chút mồ hôi.
Ông chủ Diêu Xưởng như vậy khiến Chu Văn Đạt hơi cau mày.
Nhưng hắn ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy ông chủ Diêu Xương yếu bóng vía nên bị cảnh này doạ sợ.
Quách Tế Chung bảo nha phủ lấy lọ sản phẩm chăm sóc da ra và hỏi ông chủ Diêu Xưởng: “Ngươi có biết đây là gì không?"
Ông chủ Diêu Xương: "Biết ạ."
"Thứ này được sản xuất ở xưởng của ông à?"
"Vâng!"
Quách Tế Chung: "Ngươi đã sản xuất cho ai?"
Chủ xưởng lò nhìn Nguyễn Tứ, rồi nhìn Chu Văn Đạt, ông ta hít một hơi thật sâu, rồi phủ phục trên mặt đất: “Thưa đại nhân, đầu tiên Mộc Sương Các tìm thảo dân muốn sản xuất loại bình này, sau đó, người của Chu Ký cũng tìm đến, muốn tiểu nhân làm những cái bình giống hệt cho bọn họ, những thứ khác thì tiểu nhân đều không biết.”
Vừa nói, ông chủ Diêu Xương vừa run rẩy.
Nếu có thể làm lại, ông ta sẽ không bao giờ làm chuyện bất lương như vậy nữa.
Dù Chu gia rất đáng sợ, nhưng nam nhân tìm ông ta hắn trước khi nha phủ đến kia đúng là ác mộng đời ông tahắn, bây giờ ông ta vẫn còn đau không chịu nổi, người đó còn nói, nếu ông ta còn dám làm bậy thì không chỉ đơn giản là đánh một trận đâu.”
Bây giờ trong tình huống này ... ai có thể đến cứu ông ta với?
Ông ta sợ quá.
Sau khi nghe chủ xưởng nói xong, vẻ tự tin trên mặt Chu Văn Đạt rạn nứt, hắn ta cảm thấy rất khó tin, ánh mắt nhìn về phía chủ xưởng lại càng u ám hơn.
Sao lão già này dám phản bội hắn.
Thấy tâm trạng của Chu Văn Đạt không tốt, lòng cô cực kỳ vui vẻ.
May mà có Ám Ngũ đi trước một bước, nếu không e là chủ xưởng sẽ khai dối, khiến cô phải tốn thời gian chứng minhình trong sạch nữa.
Sau đó, Chu Văn Đạt lại tiếp tục giảo biện, đến khi nha phủ quay về, báo cáo rằng họ vừa phát hiện một xưởng sản xuất ở khu ổ chuột tại thành Tây.
Những sản phẩm chăm sóc da giả được sản xuất tại đó, nha phủ đã bắt cả người lẫn vật và mang đến đây rồi.
Một trong những người trong xưởng là con trai của Chu Chính Thọ, toàn bộ chuyện buôn bán sản xuất hàng giả đều dođổ lên đầu nhà họ Chu.
Khi biết được những thứ trên mặt họ đều đến từ khu ổ chuột, lại nhìn mớ quần áo đen xì mà bẩn thỉu của công nhân sản xuất mặc, những người mua phải hàng giả đều cảm thấy buồn nôn.
Dù nhà họ Chu có bối cảnh như thế nào, bất chấp cả gia giáo lễ nghi mà nữ tử nên có, bọn họ đều điên cuồng mắng nhiếc người nhà họ Chu.
Khuôn mặt của Chu Văn Đạt âm trầm đến đáng sợ.
Hắn ta vẫn luôn là người quản lý tiệm Son Chu Ký, lúc trước hắn không chút để tâm đến nơi này vì doanh thu cũng chẳng nhiều nhặn.
Nhưng kể từ khi bắt đầu bán các sản phẩm chăm sóc da của Mộc Sương Các, hắn ta đã kiếm được gấp mấy lần trước đây, còn nhiều hơn cả cửa hàng sinh lãi nhất của hắn.
Vì thế mà hắn mới đích thân từ Tỉnh Thành đến đây, thứ nhất là để kiểm tra, thứ hai là để xem Lễ hội đèn lồng ở nơi này.
Nhưng ai ngờ, hắn ta vừa mới vào thành liền nghe tin xảy ra chuyện, để đề phòng, hắn ta đã đem số hàng giả còn sót lại trong cửa hàng chuyển đi, đồng thời phái người đi cảnh cáo chủ xưởng.
Còn cái xưởng sản xuất kia, hắn ta nghĩ một nơi bẩn thỉu và hẻo lánh như vậy sẽ không ai để ý nên cũng không quan tâm, ai ngờ vẫn bị tra ra.
Tuy nhiên, cửa hàng đã phế nhưng hắn ta không thể phế được.
Vì vậy, Chu Văn Đạt nhanh chóng bước tới rồi đá vào Chu Chính Thọ đang quỳ trên mặt đất xuống đất: "Nô tài to gan, uổng công bổn thiếu gia tin tưởng ngươi. Chu gia chúng ta cũng đối xử với ngươi không tệ, thế mà ngươi lại làm ra loại chuyện này hãm hại danh tiếng của nhà họ Chu bọn ta, hại nhiều nữ tử như thế, ngươi đi chết đi.”
Cú đá của Chu Văn Đạt không hề nhẹ, Chu Chính Thọ ngã xuống đất, ông ta đau đến nghiến răng, nhưng khi nghe Chu Văn Đạt nói thế, Chu Chính Thọ vô cùng sợ hãi, ông ta nhanh chóng đứng dậy: "Nhị thiếu gia, tôi. ....."
Ông ta không làm, ông ta chỉ nghe lệnh của nhị thiếu gia thôi.
Nhưng Chu Văn Đạt không muốn nghe Chu Chính Thọ giải thích, hắn ta buồn bã nói: "Ông làm thế này mà không xấu hổ với những gì mà nhà họ Chu cho ông và các con sao? Ông đang làm xấu mặt con cháu, làm xấu mặt nhà họ Chu bọn ta đó ông có biết không.”
Chu Chính Thọ vốn còn muốn thanh minh nhưng khi nghe những lời của Chu Văn Đạt, khuôn mặt của ông ta lập tức trở nên cứng đờ.
Ông ta là gia nô của nhà họ Chu, con cháu của ông ta cũng là gia nô nhà họ Chu. Nếu ông ta khai hết ra thì mấy đứa con trai đang ở nhà họ Chu sẽ ra sao?”
Còn đứa cháu trai mới hai tuổi của ông ta thì sao?
Nghĩ đến đây, trong mắt Chu Chính Thọ hiện lên một chút tuyệt vọng.
Dù không muốn thì ông ta cũng phải nhận tội.
Nghĩ đến đây, Chu Chính Thọ không còn muốn biện hộ nữa, ông ta quỳ trước Chu Văn Đạt: “Nhị thiếu gia thứ tội, nô tài nhất thời tham lam nên đã phạm sai lầm lớn như vậy, hại nhiều người như vậy.”
"Nhưng chuyện này đều do một mình nô tài gây ra, nô tài nhận tôi, xin nhị thiếu gia đừng vì chuyện này mà liên lụy đến mấy đứa con của nô tài."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!