Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Khi Trương Nhị Lang thấy cái chân gãy của đại ca nhà mình và máu trên đầu của huynh ấy còn có chút sững sờ, thấy Lưu Ly đi tới, lập tức nhìn Lưu Ly.

“Ly tỷ, chân của ca ta tỷ có thể nối không?” Trong ánh mắt Trương Nhị Lang nhìn Lưu Ly tràn ngập hy vọng.

Hắn từng thấy y thuật thần kỳ của Lưu Ly, cho nên tin tưởng mù quáng vào Lưu Ly, lúc này mới thắp lên hy vọng đối với Lưu Ly.

Nhưng hành vi này của Lưu Ly ở trong mắt của người ngoài, mọi người chỉ cảm thấy Trương Nhị Lang là bị đánh cho ngốc rồi.

Tư đại phu đã nói chân không cứu được, một người phụ nữ như Lưu Ly có thể có cách gì?

Tư đại phu cũng rất không công nhận mà nhìn Trương Nhị Lang lúc bệnh nặng tìm bừa thầy thuốc, nối xương là trò đùa sao?

Có điều, con người của Tư đại phu vốn không tồi, cũng không trách Trương Nhị Lang, chỉ cảm thấy Trương Nhị Lang đây là lo qua váng đầu, bèn nói với Trương Trần Thị: “Nhà Đại Tú, bà vẫn là đưa Đại Lang lên trấn cho Tôn đại phu xem đi, tuy cái chân này của Đại Lang cuối cùng sẽ bị què, nhưng nối xương chân lại tốt hơn để gãy như này?”

Tư đại phu biết khám một ít bệnh vặt, nhưng không biết kỹ thuật nối xương.

Hoặc nói, Tư đại phu làm y thôn, không dám tùy tiện nối xương cho người khác.

“Chân của huynh ấy sẽ không bị què.” Lưu Ly mở miệng.

Mọi người đều nhìn sang Lưu Ly, bao gồm cả Tư đại phu.

Tư đại phu nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Cho dù cô có quan hệ tốt với bọn họ, nhưng cái chân này gãy rồi, sao có đạo lý không bị què chứ?”

Tư đại phu cho rằng Lưu Ly chỉ là không chấp nhận sự thật.

“Chân của huynh ấy sẽ không bị què, ta có thể nối được.” Lưu Ly lần nữa mở miệng.

Tư đại phu lần này lại có chút tức giận.

Lưu Ly này ông ta bình thường thấy khá đáng thương, hiện nay cuộc sống trở nên tốt hơn, sao tính cách lại trở thành bộ dạng như này?

Không chỉ phản bác linh tinh lời của ông ta, còn ngông cuồng nói mình có thể nối được xương gãy?

Trên đời này, e là trừ thần y Quốc Việt thì không có ai có thể khiến chân gãy khôi phục lại được, một thôn phụ sao có thể chứ?

Tuy Tư đại phu tức giận, nhưng còn chưa đợi ông ta nói ra suy nghĩ trong lòng, Lưu Ly nhìn sang Trương Trần Thị: “Thím, nếu thím tin cháu, chân của Đại Lang ca hãy giao cho cháu chữa đi?”



Trương Trần Thị nghe vậy thì nhìn sang Lưu Ly, chỉ là trong mắt vẫn rất bi thương.

Tuy bà ta thương xót Lưu Ly, nhưng suy cho cùng cũng sẽ không tin Lưu Ly lung tung, dù sao Lưu Ly là bà ta nhìn cô lớn lên, bà ta trước giờ không biết cô biết y thuật.

“Ly, bỏ đi, đây là cái số của Đại Lang, thím bây giờ bảo người đưa nó lên trấn để Tôn đại phu giúp nối xương.” Trương Trần Thị mặt mày chết lặng.

Nữ nhân có mạnh mẽ hơn nữa, khi con của mình xảy ra chuyện, cũng sẽ trở nên vô cùng yêu đuối.

“Mẹ, mẹ để Ly tỷ thử đi, y thuật của Ly tỷ rất giỏi.” Trương Nhị Lang khẩn trương.

Y thuật của Ly tỷ giỏi như vậy, nếu tỷ ấy nói có thể chữa được, nói chân của đại ca sẽ không bị què, vậy thì nhất định chữa được, nhất định sẽ không để chân của đại ca bị què.

“Nhị Lang, con không được phép nói linh tinh.” Trương Trần Thị đau lòng, quở trách Trương Nhị Lang, chỉ cảm thấy Trương Nhị Lang đây là nói linh tinh.

Tuy nhiên, Trương Nhị Lang lại rất khẩn trương, mở miệng nói: “Mẹ, y thuật của Ly tỷ thật sự rất giỏi, lần trước bọn con ở trên trấn, gặp một đứa trẻ chết rồi, Ly tỷ đã cứu sống đứa trẻ đó, ngay cả Cung đại nương trúng gió ở thôn Trần gia bên cạnh, cũng đều do Ly tỷ chữa khỏi.”

“Ta nói này Trương Nhị Lang, ngươi muốn ca của ngươi chết sớm để tiện một mình ngươi thừa kế tài sản thì ngươi nói luôn đi, sao lại nói Lưu Ly thần kỳ như vậy, còn cứu sống người chết, trúng gió cũng có thể chữa khỏi, ngươi đây là lừa chúng ta, coi chúng ta là đứa trẻ lên 3 hay sao?”

Hàng xóm của Trương Nhị Lang, thê tử của Trương Đại Đầu – Vương Kim Hà mở miệng.

Bởi vì có thù oán rất sâu với nhà Trương Nhị Lang, hiện nay thấy Trương Đại Lang gặp xui xẻo, Vương Kim Hà đặc biệt tới xem náo nhiệt trong lòng lúc này vô cùng sảng khoái, nói chuyện cũng rất cay nghiệt.

Tuy Vương Kim Hà đáng ghét, nhưng lời này mọi người cũng có vài phần tán đồng.

Dù sao dù là thần y, vậy cũng không thể cứu người chết sống lại, chữa khỏi cho người bị trúng gió, cái gì mà cứu sống người chết thịt mọc ra từ xương trắng, đó đều là chuyện vớ vẩn.

Ngay cả Trương Cao Ấn chạy tới xem tình hình cũng không tin lời này của Trương Nhị Lang.

Lưu Ly thấy mọi người không tin mình, sắc mặt lại rất bình tĩnh, dù sao đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu của cô.

Khi đang nghĩ phải thuyết phục như nào Trương Trần Thị mới để cô chữa trị cho Trương Đại Lang, lão Trần xây nhà ở đằng sau đã tới.

“Người Ly chữa khỏi là mẹ của Trần Đại Tráng – Cung Thị, cả thôn chúng ta đều biết, nếu các người không tin có thể đi nghe ngóng.”

Lời này của lão Trần vừa nói ra, mọi người không khỏi sửng sốt

Nếu lúc này Trương Nhị Lang là nói linh tinh, vậy lão Trần của thôn Trần gia thì sao? Ông ta sẽ không giúp Lưu Ly nói linh tinh đâu nhỉ?



Huống chi, thôn Trần gia gần như vậy, nghe ngóng một chút sẽ biết thôi.

Lời này của lão Trần vừa dứt lời, một nàng dâu trong thôn được gả từ thôn Trần gia tới bỗng mở miệng: “Chuyện này... ta hình như cũng biết...”

Nàng dâu trẻ này vừa mở miệng, tất cả mọi người đều dừng ánh mắt trên người nàng ta, dọa nàng ta không dám nói chuyện.

“Linh Hoa, cô biết cái gì thì nói ra đi, khẳng định lời cô nói là sự thật, đừng làm chậm trễ việc cứu người.” Lão Trần nhìn nàng dâu họ Trần đó.

Trần Linh Huệ nghe vậy mới mở miệng dưới sự chú ý của mọi người: “Ta hôm trước về nhà mẹ, mẹ ta nói mẹ của Đại Tráng bị...”

Trần Linh Huệ cẩn thận liếc nhìn Lưu Ly, mới lấy hết can đảm: “Bị Lưu Tử Đào chọc tức làm cho trúng gió, ngay cả Tôn đại phu ở trên trấn cũng không có cách chữa, chỉ bảo nhà Đại Tráng chuẩn bị hậu sự, nhưng lại được người ta cứu sống rồi, có điều ta không biết người đó là Ly.”

Lời này của Trần Linh Huệ vừa nói ra, Trương Nhị Lang gật đầu lia lịa: “Chính là như vậy, ta tận mắt nhìn thấy, hôm nay Ly tỷ còn đi tìm Tôn đại sư, Tôn đại phu cũng muốn Ly tỷ làm sư phụ.”

Những điều này đương nhiên là Trương Nhị Lang từ trong miệng tên sai vặt nghe được.

Nói xong, Trương Nhị Lang lại nói một câu: “Nhân Thọ Đường này ở đó, nếu các người không tin, cùng lắm đi hỏi Tôn đại phu là được.”

Lời này của Trương Nhị Lang vừa nói ra, cho dù còn có người không tin, Trương Trần Thị đã tin.

Bởi vì con trai nhà bà ta như thế nào, bà ta biết rất rõ.

Cho dù trong lòng cực kỳ nghi vấn, Trương Trần Thị vẫn nhìn sang Lưu Ly với vẻ mặt hy vọng: “Ly, cháu nói cho thím biết, cháu thật sự có thể chữa được chân của Đại Lang ca của cháu sao?”

Lưu Ly gật đầu: “Có thể chữa.”

Trương Trần Thị vừa nghe thấy có thể chữa, lập tức lệ nóng quanh mắt, sau đó đứng dậy nắm chặt tay của Lưu Ly: “Ly, Đại Lang... thím nhờ vào cháu rồi.”

Đối với sự tin tưởng của Trương Trần Thị, Lưu Ly rất cảm động.

Dù sao, đổi vị trí để suy nghĩ, nếu một người trước giờ không biết y thuật đột nhiên nói với cô mình biết y thuật, còn có y thuật rất giỏi, đổi lại là cô, cô cũng không tin.

Cho nên, sự tin tưởng này của thím Trần, thật sự rất đáng quý.

Lưu Ly cũng không chậm trễ nữa, trực tiếp bảo người khiêng Trương Đại Lang vào căn nhà lá của mình, cuối cùng liếc nhìn với mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Cố Tại Ngôn.

“Ngươi đi vào giúp ta.”
Nhấn Mở Bình Luận