"Dạ Ly Thần, ngài sao thế? Ngài không sao chứ?"
Tô Tử Mạch vội vàng đỡ Dạ Ly Thần nằm trên giường của mình, lúc này nàng mới phát hiện hắn đã ngất xỉu rồi.
Lần này, Tô Tử Mạch rất sốt ruột, Dạ Ly Thần đang yên đang lành lại đột nhiên ngất xỉu, nhất định là có liên quan tới chuyện sử dụng la bàn thời không đó rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng càng thêm áy náy, luôn thủ sẵn bên đầu giường để chăm sóc cho người kia. Nhưng lúc này, trời cũng đã dần sáng rồi.
Vừa nãy, Tô Tử Mạch được sự giúp đỡ của la bàn thời không mà kéo dài thời gian ra một tháng, cuối cùng cũng nâng cấp lên thành luyện dược sư siêu cấp, mà thời gian ở bên ngoài cũng đã trôi qua một đêm rồi.
"Cốc cốc cốc."
Phía ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, Tô Tử Mạch nhíu mày nói: "Ai vậy?"
"Tô sư muội nên thức dậy được rồi, tý nữa chúng ta còn phải thi đấu với đệ tử của Thần Nông Đường."
"Muội biết rồi, mọi người đi trước đi, chốc nữa muội sẽ tới."
Sau khi bảo Bạch Lạc rời đi, Tô Tử Mạch cũng bối rối không biết phải làm sao. Bây giờ Dạ Ly Thần đang ngất, nàng nhất định không thể bỏ hắn ở lại được.
Nhưng mà chuyện thi đấu với Thần Nông Đường cũng vô cùng quan trọng, huống chi lần này còn là đích thân Dược Chân Nhân tự mình dẫn đội, nếu như Tô Tử Mạch không đi thì Dược Chân Nhân nhất định sẽ rất tức giận.
Giữa lúc Tô Tử Mạch đang đau đầu không biết nên làm thế nào, thoáng quay sang lại nhìn thấy khuôn mặt đang hôn mê của Dạ Ly Thần, trong lòng nàng chợt có đáp án.
Lần thi đấu này với Thần Nông Đường rất quan trọng, nhưng mà tình trạng của Dạ Ly Thần vẫn là quan trọng hơn.
Vì giúp nàng nên hắn mới trở nên như vậy, nếu như nàng đi thi đấu mà bỏ lại hắn, vậy Tô Tử Mạch nàng không phải là loại người vong ân phụ nghĩa rồi sao.
Nghĩ tới đây, Tô Tử Mạch kiên định với cách giải quyết của mình. Nếu như không thể tận mắt nhìn thấy Dạ Ly Thần tỉnh lại, nàng nguyện từ bỏ cuộc thi đấu với Thần Nông Đường.
Mà lúc này, Dược Chân Nhân và Bạch Lạc đã đi tới đại sảnh của Thần Nông Đường, Dược Chân Nhân cả giận nói: "Sao Tô Tử Mạch đó còn chưa tới?"
"Bẩm điện chủ đại nhân, lúc nãy ta đã tới kêu Tô sư muội rồi, Tô sư muội nói tạm thời có việc, đợi sau khi giải quyết xong sẽ qua tới."
"Hừ, có chuyện gì quan trọng hơn cuộc thi đấu với Thần Nông Đường chứ. Mặc dù lần này điện Thần Dược chúng ta không nắm chắc được phần thắng, nhưng chung quy vẫn không thể chưa đánh đã chạy được, thực sự là uổng cho bổn điện chủ đã coi trọng nó như vậy."
Xem ra Dược Chân Nhân đang vô cùng tức giận, vẫn không ngừng trách móc Tô Tử Mạch.
Bạch Lạc nghe thế cũng không biết phải làm sao, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về cửa sau, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tô Tử Mạch đâu cả.
Lúc này, Đường chủ của Thần Nông Đường mỉm cười nói với Dược Chân Nhân: "Dược Chân Nhân, hình như đệ tử trong môn phái của ông vẫn còn thiếu một người nha, có cần đợi nàng ta tới rồi chúng ta mới bắt đầu hay không?"
Dược Chân Nhân sầm mặt lại, nói: "Không cần, lần thi đấu này chủ yếu vẫn là để trau dồi thêm, sức khỏe của Tô Tử Mạch không được tốt nên tạm thời không tới được. Cứ để cho đệ tử Bạch Lạc của điện Thần Dược ta ra trận đi."
Dược Chân Nhân vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu với Bạch Lạc, người kia lập tức tiến lên vài bước ôm quyền hướng về phía tất cả mọi người.
Đường chủ của Thần Nông Đường thấy thế lại cười nói: "Được, vậy ta sẽ cử đệ tử thân truyền là Đào Vận của mình ra trận vậy."
Đào Vận đắc ý đi tới đối diện với Bạch Lạc, cho dù có là Bạch Lạc hay Tô Tử Mạch thì hắn ta cũng đều không xem ra gì. Mặc kệ là ai ra trận cũng được, với hắn ta mà nói cũng chẳng có gì khác nhau.
Nhìn thấy cả hai đã vào vị trí, Đường chủ của Thần Nông Đường lại mở miệng nói: "Dược Chân Nhân, lần thi đấu này vẫn là quy luật cũ, cứ để hai người họ dùng hết thực lực. Trong thời gian một canh giờ, ai luyện chế ra được đan dược có cấp bậc cao hơn thì coi như chiến thắng."
Dược Chân Nhân nghe thế lập tức gật đầu, không hề có ý kiến gì về quy tắc mà người kia đưa ra.
Bạch Lạc và Đào Vận lật đật đi tới trước lò chế thuốc. Theo tiếng hô bắt đầu của Đường chủ Thần Nông Đường, hai người đã nhanh chóng chuyên tâm vào luyện chế đan dược.
Nhưng mà cuộc so tài chỉ vừa mới bắt đầu, sắc mặt của Dược Chân Nhân đã có vẻ rất nghiêm nghị, ngược lại Đường chủ của Thần Nông Đường là một vẻ tươi rói.
Cứ như thể từ lúc bắt đầu luyện chế thuốc, nhìn tác phong của hai người được đề cử thì bọn họ đã biết được đại khái sẽ là luyện chế ra đan dược cấp nào rồi vậy.
Những dược liệu mà Bạch Lạc lựa chọn đều là dược liệu luyện chế đan dược cao cấp, mà dược liệu của Đào Vận chọn lại là dược liệu luyện chế đan dược siêu cấp, nhìn khung cảnh đó đã có thể thấy được ai nắm chắc phần thắng rồi.
Trong cuộc so tài này, cho dù là Bạch Lạc hay Đào Vận cũng đều sẽ lựa chọn cấp bậc đan dược mà bản thân mình chắc ăn có thể luyện chế ra được, nhất định sẽ không liều lĩnh luyện chế ra đan dược vượt qua khỏi phạm vi năng lực của bản thân.
Cho nên, trận so tài này gần như đã phân được thắng bại, Bạch Lạc không có bất cứ khả năng chiến thắng nào.
Cũng chính vì điểm này nên sắc mặt của Dược Chân Nhân mới trở nên khó coi như vậy, còn Đường chủ của Thần Nông Đường nhìn vào động tác chế thuốc vô cùng thành thạo của Đào Vận, trên mặt lại càng thêm vẻ rạng rỡ.
Thời gian cứ thế trôi qua từng phút, rất nhanh sau đó đã hết nửa canh giờ rồi.
Bạch Lạc và Đào Vận luyện chế cũng đi tới giai đoạn thu hoạch đan dược rồi, không lâu sau sẽ là màn công bố kết quả cuộc thi đấu.
"Thật ngại quá, ta tới trễ rồi."
Đang lúc này, bên ngoài vang tới một giọng nói lanh lảnh, mọi người đều quay đầu nhìn dáng vẻ thong dong tới muộn của Tô Tử Mạch.
"Tô Tử Mạch, sao bây giờ con mới tới? Trong mắt con có còn người điện chủ này nữa hay không? Có còn điện Thần Dược của chúng ta nữa hay không?"
Nhìn thấy Tô Tử Mạch bây giờ mới tới, Dược Chân Nhân không nhịn được mà nổi trận lôi đình với nàng.
Tô Tử Mạch vội vã giải thích: "Xin lỗi điện chủ đại nhân, vừa nãy thực sự là có vài chuyện quan trọng cần giải quyết, bây giờ ta tới tham gia cuộc thi đấu vẫn còn kịp mà."
"Hứ, trận thi đấu đã qua một nửa thời gian rồi, bây giờ con muốn tham gia cũng đã muộn."
Đường chủ của Thần Nông Đường thấy thế không nhịn được bật cười, đồng thời lại bày ra một vẻ mặt đồng tình nói: "Dược Chân Nhân, ông nói vậy thì không đúng rồi, đệ tử của môn phái các người đã tới, cứ để cho nàng ta tham gia đi. Cho dù cuối cùng không thể hoàn thành thì kiểu gì cũng có thể tích được chút kiến thức mà. Hơn nữa thắng thua trong trận đấu là chuyện bình thường, quan trọng là có người tham gia."
Đường chủ của Thần Nông Đường dĩ nhiên biết rõ chỉ còn nửa canh giờ, vốn dĩ không đủ để luyện chế đan dược. Hơn nữa cho dù có thời gian đầy đủ thì Tô Tử Mạch cũng không thể thắng được Đào Vận, cho nên ông ta cũng vui vẻ giả vờ làm người tốt.
Không đợi Dược Chân Nhân mở miệng, Tô Tử Mạch đã trực tiếp đi tới lò chế thuốc của Bạch Lạc. Một bên chọn dược liệu, một bên lại nói với Đường chủ của Thần Nông Đường: "Đa tạ Đường chủ đại nhân, vậy ta cũng không khách khí đâu."
Trước mặt mọi người, Tô Tử Mạch lại thật sự bắt đầu luyện chế dược liệu, hơn nữa những dược liệu mà nàng chọn đều là những dược liệu luyện đan được siêu cấp.
Đường chủ của Thần Nông Đường thấy thế lại không khỏi sửng sốt, ông ta chỉ là giả vờ khách khí để cười cợt Tô Tử Mạch mà thôi, ai mà biết nàng vẫn thật là chạy tới lò chế thuốc, chẳng lẽ còn sợ chưa đủ mất mặt à.
Ngược lại, sắc mặt của Dược Chân Nhân đã thoáng thay đổi. Ông ấy có thể cảm nhận được Tô Tử Mạch hiện tại có chút khác so với trước đó, nhưng mà chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, ông ấy cũng không thể xác định được rốt cuộc là khác chỗ nào.