Dạ Ly Thần đồng ý rất sảng khoái, sau khi nói với Tô Tử Mạch thì nhanh chóng rời khỏi, nhìn dáng vẻ có vẻ là đi sắp xếp chuyện này.
“Gần đây Thần Tôn Đại Nhân làm sao vậy, sao lúc nào cũng có dáng vẻ bồn chồn không yên vậy nhỉ?”
“Haizzz, ta cũng không dám hỏi, tâm tư của Thần Tôn Đại Nhân chúng ta cũng không nên tùy tiện phỏng đoán thì tốt hơn.”
Vài ngày sau, ở trong đại sảnh nghị sự của Điện Lăng Vân, một đám người đang chờ Dạ Ly Thần đến.
Mấy ngày nay Dạ Ly Thần liên tục tổ chức nghị sự đề phân phó công việc xuống dưới, nhưng ở trong cuộc họp mọi người cũng cảm nhận rõ ràng Dạ Ly Thần dường như không có tâm trạng.
Trong lúc chờ Dạ Ly Thần tới, đã có vài người không nhịn được bắt đầu lặng lẽ bàn tán, Dạ Đông Thần nghe được đám đông nói chuyện, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Tuy Dạ Đông Thần cũng không biết tại sao gần đây Dạ Ly Thần lại như vậy, nhưng điều này ngược lại đối với ông ta lại là chuyện tốt, trạng thái của Dạ Ly Thần càng không tốt thì ông ta càng có cơ hội đoạt lại quyền khống chế Điện Lăng Vân từ trong tay Dạ Ly Thần.
Cũng may không lâu sau Dạ Ly Thần cũng xuất hiện trước mặt mọi người, sau khi ngồi vào vị trí cao nhất của đại sảnh, Dạ Ly Thần quét mắt một vòng nhìn mọi người xung quanh, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Hôm nay bản tôn triệu tập mọi người tới là có một chuyện muốn nói với mọi người.”
Dạ Ly Thần vừa mở miệng đã trực tiếp đi vào thẳng vấn đề không một câu dư thừa, mọi người nghe thấy vậy thì ai cũng dựng lỗ tai lên nghe, bọn họ muốn nghe xem đến cùng là Dạ Ly Thần muốn nói gì.
Dưới sự chú ý của mọi người Dạ Ly Thần tiếp tục nói: “Sắp tới bản tôn có việc cần phải ra ngoài một thời gian ngắn, có thể là khoảng mười ngày đến nửa tháng cũng có thể là lâu hơn một chút, nhưng mấy ngày trước bản tôn cũng đã sắp xếp thỏa đáng sự vụ ở trong điện rồi, nếu như không có chuyện gì khẩn cấp thì các người cố gắng đừng quấy rầy bản tôn.”
Lời nói của Dạ Ly Thần vừa dứt, tất cả mọi người lập tức tỏ vẻ kinh ngạc, phải biết rằng từ khi Dạ Ly Thần đảm nhiệm Điện Lăng Vân đến nay, sự vụ từ nhỏ đến lớn hắn đều rất quan tâm, thế mà lần này lại muốn ra ngoài còn dặn nếu không có chuyện gì quan trọng thì không được làm phiền, chuyện này đúng là rất kỳ lạ.
Dạ Đông Thần nghe Dạ Ly Thần nói vậy thì trong lòng mừng thầm, nếu Dạ Ly Thần không ở Điện Lăng Vân thì ông ta sẽ là người có địa vị cao nhất ở trong Điện Lăng Vân, tranh thủ cơ hội này ông ta có thể làm được bao nhiêu việc.
Ngay khi trong lòng Dạ Đông Thần đang âm thầm tính toán thì Dạ Ly Thần dường như có thể nhìn thấu nội tâm của Dạ Đông Thần, lại mở miệng nói tiếp: “Lúc bản tôn không có ở đây, ta hy vọng các vị có thể làm tốt nhiệm vụ của mình, nếu trong khoảng thời gian bản tôn đi vắng có người lén lút dở trò hoặc làm việc gì đó gây bất lợi cho Điện Lăng Vân, sau khi bản tôn trở về sẽ trừng trị nghiêm khắc, tất cả nghe rõ chưa?”
Khi nói đến câu cuối cùng, Dạ Ly Thần cố ý nhìn qua vị trí của Dạ Đông Thần, Dạ Đông Thần không dám nhìn thẳng vào mắt Dạ Ly Thần, làm bộ nhìn sang hướng khác.
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, lúc này Dạ Ly Thần mới đứng dậy rời đi, sau khi rời khỏi đại sảnh nghị sự thì Dạ Ly Thần đi thẳng đến bên ngoài gian phòng của Tô Tử Mạch và Bảo Bảo.
“Phu nhân, vi phu đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta có thể xuất phát được rồi.”
Vừa nhìn thấy Tô Tử Mạch và Bảo Bảo, Dạ Ly Thần trực tiếp thông báo, trong giọng nói không thể che dấu được vui vẻ.
Bảo Bảo nghe thấy vậy vui sướng nhảy dựng lên nói: “Tốt quá, ngày mai con có thể ra ngoài chơi rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ Bảo Bảo vui vẻ như vậy, Tô Tử Mạch không nhịn được lắc đầu, xem ra trong khoảng thời gian này ở Điện Lăng Vân, Bảo Bảo thực sự rất ngột ngạt, nghĩ đến đây trong lòng Tô Tử Mạch cũng vui vẻ theo.
Sáng sớm hôm sau, Bảo Bảo rời giường rất sớm, sau khi Tô Tử Mạch và Bảo Bảo mở cửa đã nhìn thấy Dạ Ly Thần đứng đợi ở ngoài cửa rồi.
“Phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong, nàng và Bảo Bảo muốn ăn trước rồi lên đường hay là lên đường trước rồi ăn?”
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy không khỏi có chút sững sờ, nhìn dáng vẻ của Dạ Ly Thần đã sắp trở thành quản gia của nàng và Bảo Bảo rồi, Bảo Bảo vội vàng la lên: “Phụ thân, chúng ta lên đường trước, bây giờ con không hề cảm thấy đói bụng.”
Lần này Dạ Ly Thần cũng không trực tiếp nghe theo lời nói của Bảo Bảo mà nhìn về phía Tô Tử Mạch nói: “Phu nhân, nàng thấy thế nào?”
“Nếu Bảo Bảo đã nóng lòng muốn lên đường như vậy thì chúng ta cứ lên đường trước đi.”
Sau khi nghe được ý kiến của Tô Tử Mạch, lúc này Dạ Ly Thần mới dẫn hai người rời khỏi Điện Lăng Vân, trên đường đi tất nhiên có không ít người nhìn thấy cảnh ba người bọn họ rời khỏi Điện Lăng Vân.
“Bảo sao mấy ngày trước Thần Tôn Đại Nhân phải sắp xếp xong xuôi mọi chuyện ở điện, hóa ra là muốn dẫn phu nhân và tiểu thiếu gia ra ngoài du ngoạn.”
“Bình thường Thần Tôn Đại Nhân bận rộn như vậy, bây giờ đi ra ngoài thư giãn một tí cũng tốt, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi.”
Mọi người nhìn thấy Dạ Ly Thần ra ngoài du ngoạn đều rất vui mừng, mà tin tức cũng đã truyền đến chỗ của Dạ Đông Thần.
“Ngươi nói cái gì? Dạ Ly Thần dẫn Tô Tử Mạch và Bảo Bảo rời khỏi Điện Lăng Vân rồi?”
“Đúng vậy thưa đại trưởng lão, đây là chính mắt thuộc hạ nhìn thấy, chúng ta có nên nhân cơ hội này làm chút chuyện gì đó hay không?”
Sau khi Dạ Đông Thần biết được chuyện này thì lộ ra vẻ mặt trầm tư, không lâu sau khóe miệng lộ ra nụ cười nham hiểm nói: “Không cần vội, trước tiên cho người theo dõi bọn họ từ xa, nhớ kỹ đừng để cho Dạ Ly Thần phát hiện, còn về phần tiếp theo làm thế nào thì đợi lát nữa lão phu sẽ sắp xếp.”
Vào lúc Dạ Đông Thần cho người lén lút theo dõi sau lưng đám người Dạ Ly Thần, thì đoàn người của Dạ Ly Thần cũng không để ý đến điều đó, sau khi rời khỏi Điện Lăng Vân, Tô Tử Mạch không nhịn được hỏi Dạ Ly Thần: “Dạ Ly Thần, bây giờ chúng ta đã rời khỏi Điện Lăng Vân rồi, dựa theo kế hoạch ngài đã sắp xếp thì chúng ta sẽ đi đâu vậy?”
Dạ Ly Thần nghe vậy cười nói: “Phu nhân yên tâm, vi phu đã lên kế hoạch cẩn thận rồi, trước tiên chúng ta sẽ đi Thủy Vân Quốc, phong cảnh ở Thủy Vân Quốc rất đẹp, non xanh nước biếc rất thích hợp để ngắm cảnh thiên nhiên, sau khi ngắm cảnh ở Thủy Vân Quốc thì chúng ta có thể trực tiếp đến Dạ Lan Quốc, mặc dù cảnh sắc của Dạ Lan Quốc không đẹp lộng lẫy như Thủy Vân Quốc nhưng phong tục tập quán ở đó lại có nét đặc sắc riêng, có thể giúp Bảo Bảo có thêm trải nghiệm về sự khác biệt của phong tục tập quán.”
Nhìn thấy dáng vẻ khoan thai của Dạ Ly Thần, trong lòng Tô Tử Mạch hiểu rõ, xem ra Dạ Ly Thần đã phải đọc rất nhiều, nếu không với tính cách của Dạ Ly Thần làm sao có thể hiểu rõ những thứ này như vậy.
Bảo Bảo nghe Dạ Ly Thần nói chuyện, không khỏi nóng lòng nói: “Phụ thân, những nơi người nói con đều chưa từng đi, vậy chúng ta hãy tranh thủ thời gian xuất phát đến Thủy Vân Quốc kia trước.”
Thấy Bảo Bảo nóng vội như thế, đương nhiên Tô Tử Mạch cũng không có ý kiến, lúc này Dạ Ly Thần đột nhiên tiến lên nắm lấy tay Bảo Bảo, sau đó định vươn tay ra nắm lấy tay Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch thấy vậy sắc mặt lập tức thay đổi, lắc mình một cái trốn sang một bên, vẻ mặt cảnh giác nhìn Dạ Ly Thần: “Ngài muốn làm gì?”
Nhìn thấy dáng vẻ phòng bị của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần lập tức cảm thấy hơi xấu hổ, may mà Bảo Bảo đứng ra giải thích: “Mẫu thân, Thủy Vân Quốc xa như thế, chúng ta đi như vậy thật lãng phí thời gian, tu vi của phụ thân cao cường, còn biết thuật “xuyên qua không gian”, để cho phụ thân mang chúng ta đi thì sẽ rất nhanh có thể đến được Thủy Vân Quốc.”