Khi Tô Tử Mạch nhìn thấy Dạ Ly Thần đột nhiên lại nhiệt tình muốn nấu ăn như vậy, lòng nàng tràn đầy sự tò mò, vì thế nàng tạm gác lại chuyện vừa rồi qua một bên.
Cả gia đình ba người nhanh chóng bước ra khỏi rừng Vạn Trúc để đến hồ Minh Kính, hồ Minh Kính này quả nhiên là danh xứng với thực, nước hồ trong vắt, mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương.
Ba người đi đến bãi cỏ ven hồ tìm một vị trí, Dạ Ly Thần lấy cái chăn đã chuẩn bị từ trước ra trải lên, sau khi bảo Tô Tử Mạch và Bảo Bảo ngồi xuống, Dạ Ly Thần lấy nồi niêu từ trong không gian giới chỉ ra và chuẩn bị nổi lửa nấu cơm.
Tô Tử Mạch nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Dạ Ly Thần đột nhiên có cảm giác thất thần, Dạ Ly Thần trước mắt này có còn là Dạ Ly Thần trong ấn tượng của nàng không?
Trước kia Dạ Ly Thần trông có vẻ như là một người siêu phàm thoát tục, mười ngón tay chưa từng nhuốm chút bụi trần, nhưng hiện tại lại một tay cầm cái xẻng, một tay đang cầm nồi để nấu đồ ăn. Bữa cơm này có lẽ là đã hơi thịnh soạn quá rồi nhỉ.
Tuy nhiên, động tác của Dạ Ly Thần trông có vẻ cũng rất ra dáng, có vẻ như hắn đã vì ngày hôm nay mà thực sự đến thỉnh giáo Chân Hương rồi, lúc này Tô Tử Mạch cũng bắt đầu mong chờ, không biết nghề tay nghề của Dạ Ly Thần rốt cuộc là như thế nào.
“Mẫu thân, ngươi ngửi được mùi thơm chưa? Thật không người phụ thân còn biết nấu nướng nữa, thật là quá hiếm có.”
Lúc này Bảo Bảo cũng không quên nhiệm vụ của mình, cậu bé phải làm trung gian để cho Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần có thể mau chóng làm hòa với nhau. Vào lúc này đương nhiên là nó phải tâng bốc Dạ Ly Thần lên một chút mới được chứ.
Tô Tử Mạch nghe Bảo Bảo nói vậy liền bĩu môi: “Mùi hương thì quả thực có chút thơm đấy, nhưng món xào này không chỉ có mùi là đã đủ, phải ăn vào miệng mới biết là ngon hay dở.”
Vào lúc Tô Tử Mạch đang nói chuyện với Bảo Bảom Dạ Ly Thần cũng đã nấu xong các món ăn và bắt đầu dọn ra rồi.
“Phu nhân, nàng mau nếm thử tay nghề của vi phu đi, nàng là người đầu tiên may mắn được nếm thử tài nghệ của vi phu đấy.”
Dạ Ly Thần bưng đồ ăn đến trước mặt Tô Tử Mạch, món ăn trong đĩa này là món trứng xào chua thường ngày, nhìn bề ngoài thì món này trông khá đẹp và mùi cũng rất thơm, nhưng không biết khi nếm thử nó sẽ mùi vị như thế nào.
Tô Tử Mạch không vội nếm thử mà lại nhìn về phía Dạ Ly Thần.
Thấy Tô Tử Mạch nhìn chằm chằm vào mình, Dạ Ly Thần không khỏi cau mày nói: “Phu nhân, nàng nhìn chằm chằm vào ta làm gì, có phải là trên mặt vi phu có cái gì không?”
“Dạ Ly Thần, tại sao ta lại cảm thấy hôm nay ngài không giống như mọi ngày, không lẽ là ngài đã bị người ta giả mạo rồi đó chứ?”
Ngay khi Tô Tử Mạch vừa nói ra những lời này, Dạ Ly Thần có chút dở khóc dở cười: “Phu nhân, đừng nói đùa nữa, trên đời làm gì có ai dám giả mạo vi phu, hơn nữa vi phu vẫn luôn như thế này, có gì khác đâu chứ?”
Tô Tử Mạch lắc đầu nói: “Không đúng, trước kia ngài luôn nghiêm túc như thể đang lơ lửng trên trời vậy, nhưng hiện tại ngài đã bắt đầu đáp xuống đất rồi, đây là một khởi đầu tốt, sau này hãy tiếp tục duy trì nhé.”
Dạ Ly Thần cũng rất vui khi nhận được lời khen ngợi của Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch cầm đũa lên và chuẩn bị thưởng thức tay nghề của Dạ Ly Thần. Thành thật mà nói thì trong lòng của Tô Tử Mạch cũng thực sự đang rất mong đợi.
Tô Tử Mạch vừa duỗi đũa ra, đột nhiên ở cách đó không xa một luồng ánh sáng lạnh hướng về phía bên này, Tô Tử Mạch vô thức né tránh, một con đao bay trực tiếp bay thẳng đến dĩa thức ăn mà Dạ Ly Thần vừa mới nấu.
“Bụp!”
Với một âm thanh giòn tan, chiếc đĩa trực tiếp vỡ vụn ra, đồ ăn bên trong cũng ngay lập tức rơi vãi xuống đất.
Sắc mặt Dạ Ly Thần chợt lạnh đi, khí thế toàn thân tăng vọt, nhìn về hướng con đao đó bay đến.
Thì nhìn thấy một nữ nhân ăn mặc rách rưới, vẻ mặt hoảng sợ chạy đang về phía Tô Tử Mạch, còn sau lưng nữ nhân đó có một nhóm người đang đuổi theo gắt gao. Con đao ban nãy chính là của đám người đang đuổi theo ở phía sau phóng ra.
Thấy vậy, Tô Tử Mạch nhanh chóng đứng dậy, nữ nhân đó có lẽ đã chạy quá lâu, nên khi sắp đến gần Tô Tử Mạch, nàng ta đã kiệt sức, hai chân mềm nhũn rồi ngã xuống đất.
Tô Tử Mạch vừa nhìn thấy tình cảnh này tất nhiên là không thể ngồi yên không quan tâm, nàng nhanh chóng bước tới đỡ nữ nhân đó dậy.
Sau khi đến gần, Tô Tử Mạch mới nhận ra nữ nhân trước mặt đã ngất đi rồi, khuôn mặt của nàng ta rất non nớt, nhìn chỉ mới khoảng mười hai, mười ba tuổi, vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Sau khi biết chuyện này, trong lòng Tô Tử Mạch lập tức vô cùng tức giận, một nhóm toàn nam nhân to lớn lại đuổi theo một tiểu nha đầu, ban nãy bọn họ thậm chí họ còn muốn dùng phi đao để đánh tiểu cô nương đó nữa, thật là quá đáng mà.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch ngẩng đầu nhìn về phía nhóm người, đối phương lúc này cũng đuổi đến trước mặt Tô Tử Mạch, sau khi nhìn thấy rõ tướng mạo của những người này, Tô Tử Mạch không khỏi nở nụ cười, những người này hóa ra lại là người của Kim Thiết Môn đã gặp trước đó.
Kim Nhạc, chưởng môn của Kim Thiết Môn, cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Tử Mạch, nhưng ngay sau đó ông ta đã tươi cười nói: “Thật là trùng hợp, cô nương, không ngờ chúng ta lại gặp nhau.”
“Thật sự là trùng hợp, các người một đám nam nhân như vậy lại đuổi theo một tiểu cô nương, không sợ bị người khác chê cười sao?”
Nghe vậy, Kim Nhạc nhanh chóng giải thích: “Cô nương à, là do cô không biết đâu, nha đầu này đã lấy trộm một pháp bảo gia truyền cuẩ Kim Thiết Môn chúng ta. Chúng ta đang định bắt nó về tra hỏi để lấy lại pháp bảo. Mong cô nương hay giao nha đầu này cho chúng ta.”
Tô Tử Mạch đang định lên tiếng, thì lúc này Dạ Ly Thần từ từ bước tới và nói với giọng vô cùng lãnh đạm: “Phi đao này là ai ném đấy?”
Vừa nói, Dạ Ly Thần vừa giơ tay lên, trên tay Dạ Ly Thần là là phi đao ban nãy đã đột ngột xuất hiện, chính là thứ vừa rồi đã làm vỡ cái đĩa.
Tô Tử Mạch vừa nghe thấy giọng điệu nói chuyện của Dạ Ly Thần, nàng đã biết rằng lúc này Dạ Ly Thần đang vô cùng tức giận, Dạ Ly Thần vất vả cực khổ nấu được một món, trong lòng đang tràn ngập mong đợi nhận được lời nhận xét của Tô Tử Mạch, Kết quả là vô duyên vô cớ lại có một phi đao bay đến làm hỏng cả cái dĩa đang yên ổn đó. Nếu Dạ Ly Thần không tức giận thì mới là kì lạ.
Trước sự chất vấn của Dạ Ly Thần, đám người của Kim Thiết Môn chỉ cảm thấy một áp lực rất lớn ập đến, Kim Nhạc lúc này nhìn Dạ Ly Thần với vẻ mặt kinh hoàng ánh mắt, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Một lúc sau, một tên đệ tử của Kim Thiết Môn run rẩy tiến lên một bước, run lẩy bẩy nhìn Dạ Ly Thần và nói: “Là ta ném.”
Dạ Ly Thần thấy vậy, gật đầu, lạnh lùng nói: “Tốt lắm, ngươi dám thừa nhận thì quá tốt rồi.”
Vừa dứt lời, trong nháy mắt cơ thể Dạ Ly Thần vụt cái đã xuất hiện ở trước mặt tên đệ tử đó, thuận tay giơ lên tát mạnh vào mặt đệ tử một cái.
“Chát.”
Tiếng tát chói tai vang lên ngay lập tức, thân thể của đệ tử trực tiếp Dạ Ly Thần tát cho bay xa mấy chục mét, rồi mới nặng nề đáp xuống đất, không nhúc nhích được nữa, xem ra e rằng hắn ta đã lành ít dữ nhiều rồi.
Mọi người của Kim Thiết Môn khi chứng kiến cảnh tượng này đều há hốc mồm, chỉ cần một cái tát là đã có thể khiến cho một nam nhân to lớn nặng gần 200 cân bay ra xa, sức mạnh này thật là quá khủng bố.
Nhất thời, toàn bộ người của Kim Thiết Môn đều im lặng, thậm chí bọn họ không dám lấy hít thở.