Hai ngày sau, một nam nhân ăn mặc rách rưới bất ngờ xông vào Tô gia.
Trên mặt nam nhân này có một vài vết thương dài, mủ vẫn chảy ra từ miệng vết thương, còn có một mùi tanh hôi bốc ra xung quanh.
"Tô Tử Mạch! Nương tử của ta, nàng mau ra đây đi!"
Tô Tử Mạch đang luyện dược trong phòng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi tên mình, nàng không khỏi nhíu mày.
Khi Tô Tử Mạch mở cửa phòng, nhìn thấy một nam nhân kinh tởm như vậy đứng trước mặt, Tô Tử Mạch suýt chút nữa đã nhịn không được mà nôn ra. Tiếng la hét của nam nhân này đã khiến cả Tô gia bị thu hút, các công tử và tiểu thư cách đó không xa đều nhìn về phía này như muốn xem náo nhiệt.
Tô Tử Mạch không khỏi cau mày khi nhìn thấy điều này, nàng mơ hồ đoán được điều gì đó.
"Nương tử, ta và nàng đã trải qua một đêm phong lưu, nàng quên ta rồi sao? Bây giờ trong bụng nàng đã có cốt nhục của ta, nàng nhất định phải có trách nhiệm với ta!"
Tên nam nhân kia sau khi nhìn thấy Tô Tử Mạch, hắn còn mặt dày yêu cầu Tô Tử Mạch phải có trách nhiệm với hắn.
Lúc này trong lòng Tô Tử Mạch cảm thấy vô cùng chán ghét, với tính khí của nàng, lẽ ra nàng đã sớm chặt hắn ta ra thành tám khúc.
Thế nhưng trên cơ thể tên nam nhân bỉ ổi này lại bốc ra một mùi hôi thối vô cùng kinh tởm, Tô Tử Mạch lo lắng nếu như nàng đánh hắn ta sẽ làm ô uế tay của nàng.
Hơn nữa, việc này vẫn chưa rõ ràng nếu nàng trực tiếp ra tay đánh người, như vậy ngược lại càng chứng tỏ nàng có việc mờ ám, người khác chắc chắn sẽ tin rằng tất cả những việc tên nam nhân này nói đều là sự thật.
Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch trực tiếp khoanh tay lại nhìn hắn ta với ánh mắt lạnh lùng, nàng muốn xem những người này còn có thủ đoạn gì phía sau.
"Tô Tử Mạch! Ngươi thật là to gan, tên gian phu này đã trực tiếp tìm đến được Tô gia, may mà thái tử điện hạ của chúng ta đã xóa bỏ hôn ước với ngươi rồi!"
"Loại nữ nhân dâm đãng như ngươi, quả thật là nỗi sỉ nhục của Tô gia, ngươi nên dứt khoát nhảy xuống giếng tự tử đi!"
Có lẽ là tên nam nhân bỉ ổi kia đã quá lớn tiếng, làm cho ngay cả những người trong hoàng tộc Tô gia cũng chạy đến.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này bọn họ lập tức buộc tội Tô Tử Mạch, mọi lời lẽ khó nghe đều dành cho Tô Tử Mạch.
Trong tình huống này, Tô Tử Mạch lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, ánh mắt nhìn những người này lại càng thêm lạnh lùng.
"Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Tô Tử Mạch tỏ ra bình tĩnh lạ thường, nhưng bốn người nha hoàn xung quanh lại vô cùng lo lắng.
Nhìn thấy chủ nhân của mình bị người khác xúc phạm như vậy, bọn họ cũng cảm thấy bất bình thay cho Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch suy nghĩ một lúc, nàng nói với tên nam nhân bỉ ổi kia: "Bọn họ cho ngươi bao nhiêu tiền để vu oan cho bổn tiểu thư, ngươi có thể ra giá, bổn tiểu thư có thể trả cho ngươi gấp đôi!"
Tên nam nhân bỉ ổi này dường như sắp về phe Tô Tử Mạch, đúng lúc này đại bá của Tô Tử Mạch là Tô Khang Thành cũng đến sau khi nghe tin.
"Phụ thân! Người mau nhìn đi, dã nam nhân của Tô Tử Mạch đã tìm đến cửa rồi!"
"Đúng vậy, hắn ta còn nói Tô Tử Mạch phải chịu trách nhiệm với hắn, nếu Tô gia chúng ta chấp nhận loại người như vậy, sau này chúng ta cũng không cần làm người nữa!"
Nhìn thấy Tô Khang Thành xuất hiện, Tô Vô Sương và những người khác bắt đầu tố cáo Tô Tử Mạch với Tô Khang Thành.
Lúc này Tô Khang Thành đi đến trước mặt Tô Tử Mạch, ông ta hung hăng nói: "Tô Tử Mạch! Nhìn xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì, ngươi và dã nam nhân này lén lút tư thông ở bên ngoài cũng không sao, bây giờ còn đưa hắn ta về nhà, chuyện này ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm."
Tô Tử Mạch nhìn dáng vẻ kích động của Tô Khang Thành, vẻ mặt nàng vô cùng bình tĩnh nói: "Không biết đại bá muốn ta phải chịu trách nhiệm như thế nào?"
Nhìn thấy Tô Tử Mạch bình tĩnh như vậy, không hiểu sao trong lòng Tô Khang Thành ngược lại cảm thấy có chút hoảng sợ, ông ta luôn cảm thấy Tô Tử Mạch bây giờ hình như khác biệt rất lớn so với trước đây.