Quả nhiên Âu Dương Bá Thiên đúng như những gì Tô Tử Mạch đã đoán trước đó, không hề hoài nghi về sự biến mất của tên thích khách kia, hắn cũng cho rằng tên thích khách kia vì sợ bị giết người diệt khẩu mà chạy trốn.
Trong lòng Âu Dương Bá Thiên cho rằng Âu Dương Phương đã bị táng thân trong biển lửa rồi, chỉ thấy Âu Dương Bá Thiên bưng chén rượu trên bàn lên, vừa uống một hớp vừa cười đắc ý, hắn ta nói: “Âu Dương Phương đã chết rồi, chỉ còn một Cửu Vương Gia không có tài cán gì, đợi đến lúc cái lão già kia chết thì bản thái tử sẽ trở thành hoàng đế chân chính rồi, ha ha ha.”
Nghĩ đến đây Âu Dương Bá Thiên đắc ý không nhịn được bật cười thành tiếng, tiếng cười bén nhọn truyền ra thật xa.
Mà lúc này trong vương phủ, đám người Tô Tử Mạch cũng đang thương lượng kế hoạch tiếp theo.
Chỉ thấy Âu Dương Phương lên tiếng trước, nàng ấy nói: “Cửu hoàng thúc, Âu Dương Bá Thiên cho rằng con bị lửa thiêu chết, có lẽ vài ngày nữa hắn ta sẽ phát động cuộc đảo chính, trong người phụ hoàng mang bệnh chỉ sợ không còn nhiều thời gian, đến lúc đó chúng ta không còn cách nào thay đổi thế cục nữa rồi.”
“Haizzz, những gì con nói, bổn vương đều hiểu, nhưng việc cấp bách lúc này chính là phải cướp lại được binh quyền, Âu Dương Bá Thiên mời vị cường giả linh đế kia tới chúng ta không có cách nào đả động tới, chỉ có thể nghĩ đến biện pháp khác là cướp lại binh quyền, chỉ cần có binh quyền trong tay thì mới có thể liều mạng được.”
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy thì khoát tay nói: “Các ngươi chờ, chờ một chút, bây giờ ta đi ra ngoài một lát rồi quay trở lại, chuyện binh quyền này thì chỉ có hắn ta mới có thể giúp được.”
Sau khi Tô Tử Mạch nói xong thì trực tiếp xoay người rời đi, Âu Dương Phương thấy thế thì vẻ mặt không kìm được ngạc nhiên, mà Cửu Vương Gia đột nhiên nghĩ đến những điều mà Tô Tử Mạch đã nói với hắn ta trước đó, biến sắc nói: “Chẳng lẽ Tô cô nương thật sự đi mời La tướng quân sao?”
Âu Dương Phương ở bên cạnh nghe thấy vậy thì hỏi: “La tướng quân? Cửu hoàng thúc đang nói đến La tướng quân là đại tướng quân trấn giữ biên cương – La Diệu sao? Nhưng hắn ta lại là người của Âu Dương Bá Thiên mà, hơn nữa hắn ta lại còn là cao thủ linh đế, làm sao Tử Mạch tỷ tỷ có thể bắt hắn ta tới đây được chứ?”
Âu Dương Phương vừa dứt lời thì Tô Tử Mạch đã quay trở lại, mà lần này Tô Tử Mạch không về một mình, trong tay nàng còn mang theo một người.
Lúc Tô Tử Mạch ném người trong tay xuống mặt đất, Âu Dương Phương không nhịn được kinh ngạc nói: “La tướng quân, sao ngươi lại ở đây?”
Lúc này La Diệu quần áo tả tơi, cả mặt tái xanh, tu vi của ông ta đã bị Dạ Ly Thần phong ấn, trước đó đã bị Tô Tử Mạch trực tiếp nhét vào trong bụi cỏ ở bên cạnh vương phủ.
Lúc này đã là nửa đêm, nhiệt độ xuống thấp, trên người ông ta lại không có nhiều linh lực để bảo vệ thân thể, nên đã sớm bị đông cứng rồi, bây giờ lại bị Tô Tử Mạch ném như ném một con chó xuống mặt đất vậy, đường đường là đại tướng quân trấn giữ biên cương, đã bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy chứ?
Sau khi nhìn thấy Cửu Vương Gia và Âu Dương Phương, sắc mặt của La Diệu từ màu xanh chuyển sang màu đỏ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Tô Tử Mạch ngược lại không thèm để ý đến cảm thụ của La Diệu, trực tiếp mở miệng nói”: “Lúc trước tên này bị Âu Dương Bá Thiên phái đi giết ta, cũng may lúc đấy có Dạ Ly Thần ở bên cạnh ta nên đã dễ dàng chế phục hắn ta, lần này trở về ta nghĩ mang theo hắn ta sẽ có chỗ dùng, không ngờ đúng thật là có chút tác dụng, không phải các ngươi vừa nói muốn đoạt lại binh quyền hay sao, hắn ta có thể giúp được đấy.”
La Diệu nghe thấy Tô Tử Mạch nói vậy thì tức giận đến mức muốn nôn ra máu, ông ta đường đường là đại tướng quân trấn giữ biên cương trong tay nắm một nửa binh quyền của Dạ Lan Quốc, nhưng ở trong miệng của Tô Tử Mạch lại trở thành một người có một chút tác dụng, đúng là khinh người quá đáng mà.
Lúc này Âu Dương Phương kéo Tô Tử Mạch sang một bên nhỏ giọng nói: “Tử Mạch tỷ tỷ, sao tỷ có thể đối với La tướng quân như vậy chứ, nếu chúng ta có thể lôi kéo được La tướng quân thì tương đương với việc có một nửa đại quân của Dạ Lan Quốc, nhưng bây giờ hắn ta lại bị tỷ biến thành như vậy, muội sợ hắn ta sẽ không chịu giúp chúng ta.”
“Hóa ra Âu Dương muội muội lo lắng chuyện này, những gì muội lo lắng đều là dư thừa rồi, đợi lát nữa muội xem tỷ làm là được rồi.”
Sau khi nói xong Tô Tử Mạch lại đi trở về trước mặt La Diệu, Cửu Vương Gia đang định đi tìm một bộ quần áo cho La Diệu mặc vào, nhưng Tô Tử Mạch lại quát: “Cửu Vương Gia khoan đã, lúc trước người này định ám sát ta, sau đó bị ta bắt về, bây giờ đã trở thành tù binh của ta, ngươi không cần đối tốt với hắn ta như vậy.”
Cửu Vương Gia nghe thấy vậy thì sững người nói: “Tô cô nương làm vậy có vẻ không tốt lắm, La tướng quân tốt xấu gì cũng là đại tướng quân trấn giữ biên cương của Dạ Lan Quốc chúng ta, ngươi xem hắn cũng đã bị lạnh đến đông cứng lại rồi.”
La Diệu nghe thấy vậy thì vội vàng gật đầu liên tục, trong lòng ông ta tràn đầy cảm kích với Cửu Vương Gia, lúc này Cửu Vương Gia so với Tô Tử Mạch thì đúng là thiên sứ.
Chỉ là không đợi La Diệu vui vẻ được một lúc, thì Tô Tử Mạch tức giận nói: “Cửu Vương Gia, ngươi nói như vậy là không đúng rồi, hắn ta trước kia là đại tướng quân của Dạ Lan Quốc các ngươi, nhưng mà từ sau khi hắn ta ám sát ta thì đã không còn là đại tướng quân nữa rồi, hơn nữa ta cũng không phải là người của Dạ Lan Quốc các người, hắn ta là đại tướng quân thì có quan hệ gì với ta chứ?”
Nói xong lời cuối, Tô Tử Mạch còn cố ý liếc về phía La Diệu, La Diệu bị Tô Tử Mạch nhìn như vậy thì cảm thấy sống lưng lạnh buốt, vô thức nhớ đến cảm giác đau khổ khi bị Tô Tử Mạch dùng kim đâm vào người kia.
Nữ nhân này đúng là một ác ma.
Trong lúc La Diệu đang lo sợ thì Tô Tử Mạch đột nhiên chậm rãi đi về phía La Diệu, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà mị.
La Diệu thấy vậy thì vô thức lùi lại phía sau, thế nhưng ông ta lại phát hiện bản thân bị hạ cấm chế nên không thể nào nhúc nhích được, vội vàng câu xin Cửu Vương Gia và Âu Dương Phương ở bên cạnh: “Cửu Vương Gia, Phương Phương công chúa, nhanh cứu bổn tướng quân với.”
Dáng vẻ Cửu Vương Gia và Âu Dương Phương muốn nói nhưng lại thôi, mà sau khi Tô Tử Mạch đi đến trước mặt La Diệu, trong tay xuất hiện một chiếc ngân châm, sau khi nhìn thấy ngân chậm kia, sắc mặt của La Diệu từ màu đỏ biến thành màu trắng, vô cùng sợ hãi.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch cầm ngân châm cua hai cái trước mặt La Diệu, lúc này nàng mới lên tiếng: “La tướng quân đúng không, nể mặt mũi của Cửu Vương Gia và Âu Dương muội muội ta gọi ngươi một tiếng tướng quân, trước đó ngươi nghe lời Âu Dương Bá Thiên tên loạn thần tặc tử kia đi tới giết ta, ngươi đã biết mình sai lầm chưa?”
“Biết rõ, biết rõ, tô tiểu thư, bổn tướng quân biết rõ mình sai rồi, về sau bổn tướng quân nhất định sẽ không làm ra chuyện gì gây bất lợi cho ngài nữa.”
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy thì liếc mắt xem thường: “Hừ, chỉ bằng ngươi cũng không có cái năng lực đó, nhưng thái độ hiện tại của ngươi ngược lại cũng không tệ, bổn tiểu thư cũng không phải loại người không nói đạo lý, nếu ngươi đã thoải mái nhận lỗi lầm thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội hối cải để làm người lần nữa, nhưng lỗi lầm này không phải chỉ nói ngoài miệng là xong, ngươi phải thể hiện bằng hành động thực tế mới được.”
Lời vừa rồi của Tô Tử Mạch làm La Diệu sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại, trực tiếp mở miệng nói: “Tô tiểu thư, ngài yên tâm, chỉ cần ngài thả ta ra, sau khi trở về ta lập tức mang binh tiến cung để bảo vệ hoàng thượng, tuyệt đối không để kế hoạch mưu phản của Âu Dương Bá Thiên được thực hiện.”
Cửu Vương Gia và Âu Dương Phương ở bên cạnh nghe vậy vẻ mặt không dấu nổi kinh ngạc, không thể tưởng tượng được uy hiếp của Tô Tử Mạch vậy mà lại có hiệu quả.