Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

A Mông nghe xong bèn hỏi: "Phu nhân, phụ thân của Thi tiểu thư vì muốn cứu thần tôn đại nhân mà không màng đến mạng sống của mình, ông ta từng dặn dò thần tôn đại nhân phải chăm sóc cho Thi tiểu thư thật tốt, có biết bao thế lực thù địch thần tôn đại nhân và điện Lăng Vân bọn ta, vì không muốn Thi tiểu thư bị ảnh hưởng nên ngài ấy đã gửi nàng ta đến nước Hạn Hải, hoàng đế nước Hạo Hãn vì muốn lấy lòng thần tôn đại nhân nên mới đặc biệt nhận Thi tiểu thư làm nghĩa nữ, cho nên khoảng thời gian trước nàng ta đều ở nước Hạn Hải."

Nghe A Mông giải thích xong, Tô Tử Mạch mới biết thì ra lai lịch của Thi Thanh Nghiên là như vậy, A Mông cảm thấy hơi kỳ lạ: "Sao tự dưng phu nhân lại có hứng thú tìm hiểu về Thi tiểu thư vậy? Có điều Thi tiểu thư quả thật là một cô nương không tệ, lần này quay lại, nàng ta không những tặng quà cho thần tôn đại nhân mà ngay cả những đệ tử trong điện Lăng Vân như bọn ta cũng được quà, Thi tiểu thư thật có lòng quá mà!"

Tô Tử Mạch thấy A Mông hết lời tán dương Thi Thanh Nghiên, nàng bèn nhếch mép cười chế giễu.

Nếu quả thực Thi Thanh Nghiên này là một nữ tử có tấm lòng lương thiện như vậy thì dẫu nàng ta có làm ra loại chuyện kia cũng có thể lý giải được, nhưng mà Tô Tử Mạch lại có thể thấy rõ ràng, con người nàng ta không hề thuần khiết như vẻ về ngoài.

Bây giờ Thi Thanh Nghiên còn mất công đem cả lễ vật tới lấy lòng những người trong điện Lăng Vân, điều này khiến cho Tô Tử Mạch càng nghi ngờ dụng tâm của nàng ta hơn.

Không ngờ chỉ vừa đối phó xong một Lạc Anh thì giờ lại xuất hiện thêm một Thi Thanh Nghiên, hơn nữa thủ đoạn của nàng ta cũng thâm sâu khó lường chẳng kém gì Lạc Anh, xem ra sắp tới Tô Tử Mạch lại phải bận rộn rồi đây.

Sau khi đuổi A Mông đi khỏi, Tô Tử Mạch quyết định đi tìm Dạ Ly Thần để nói chuyện, dẫu sao thì giờ Dạ Ly Thần cũng là tướng công của nàng, cho dù nàng tạm thời vẫn chưa thể hoàn toàn đón nhận hắn nhưng cũng không đến lượt nữ nhân khác chấm mút, nhất là cái loại trà xanh đáng ghét như Thi Thanh Nghiên.

Nghĩ vậy Tô Tử Mạch vội vàng xoay người đi tìm Dạ Ly Thần, lúc tới gần phòng hắn thì đột nhiên Tô Tử Mạch lại nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong: "Ly Thần ca ca, huynh mau nhìn bộ y phục muội mang từ nước Hạn Hải về cho huynh này, đây là do muội

tự tay may cho huynh đó, mau mặc thử đi!"

"Không cần đâu, đợi sau này có thời gian ta sẽ mặc nó."

Tô Tử Mạch vừa nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện qua lại đã biết ngay không ai khác chính là Dạ Ly Thần và Thi Thanh Nghiên, Thi Thanh Nghiên này vừa nói với nàng rằng nàng ta mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi mà nháy mắt một cái đã thấy nàng ta chạy tới phòng Dạ Ly Thần rồi."

Dựa vào nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người họ, Tô Tử Mạch có thể phần nào đoán ra Thi Thanh Nghiên này là muốn tặng y phục cho Dạ Ly Thần, lúc này nàng cũng không sốt ruột đẩy cửa bước vào trong, nàng muốn xem xem rốt cuộc Dạ Ly Thần sẽ trả lời lại cô nương kia thế nào.

Một lát sau giọng của Thi Thanh Nguyên lại vang lên: "Ly Thần ca ca, muội dựa vào hình ảnh của huynh lúc xưa mà muội còn nhớ mãi để may bộ y phục này, nhưng đã lâu không gặp, muội cũng không rõ vóc dáng của anh có thay đổi gì không, huynh cứ thử xem thế nào, nếu không vừa thì muội sẽ sửa lại giúp huynh."

"Bản tôn đã nói là không cần, nếu y phục không vừa người của ta thì cũng sẽ có hạ nhân sửa giúp, muội vừa mới tới, đi đường xa mệt nhọc, còn không mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Thấy Thi Thanh Nghiên nhiệt tình với mình quá, Dạ Ly Thần cũng chỉ tỏ ra lãnh đạm, đồng thời giữ khoảng cách nhất định, thậm chí trong giọng điệu của hắn còn hơi mất kiên nhẫn.

Tô Tử Mạch đứng ngoài cửa nghe vậy thì không nhịn được mỉm cười, nàng tự nhủ: "Dạ Ly Thần, coi như chàng còn có mắt nhìn người, nếu bị nữ nhân như Thi Thanh Nghiên lừa thì quả thật chàng khiến người ta thất vọng lắm đó."

"Ai dô."

Tô Tử Mạch tưởng thấy vẻ kiên quyết từ chối của Dạ Ly Thần xong, Thi Thanh Nghiên sẽ biết khó mà lùi nhưng bỗng nhiên trong phòng lại vang lên tiếng kêu lớn, tiếp theo lại là giọng nói ân cần của Dạ Ly Thần: "Sao muội lại không cẩn thận chút nào vậy?"

"Xin lỗi Ly Thần ca ca, muội ngốc quá, chỉ là xoay người thôi mà cũng để chân mình bị trẹo, là do muội không tốt."

Vốn dĩ lúc nghe thấy tiếng kêu, Tô Tử Mạch còn cảm thấy kỳ lạ, có điều nghe Thi Thanh Nghiên nói xong, nàng chỉ biết mỉm cười khinh bỉ rồi khẽ lẩm bẩm: "Thời buổi nào rồi còn dùng trò giả vờ bị thương, chắc là Dạ Ly Thần sẽ không mắc bẫy đâu nhỉ.

Tô Tử Mạch vừa dứt lời thì bên trong Dạ Ly Thần cũng mở miệng nói: "Sao muội lại bất cẩn như vậy, giờ còn đi lại được không? Hay là để bản tôn sai người tới cõng nàng về phòng."

"Ly Thần ca ca, muội thật sự không sao, huynh nhìn xem, ta vẫn có thể đi lại được."

Một lúc sau Thi Thanh Nghiên lại nói, Dạ Ly Thần cũng vội vàng đáp: "Thôi, chân của muội bị thương rồi, để bản tôn đưa muội về phòng."

Tô Tử Mạch nghe thấy lời này của hắn thì trong lòng cố gắng bình tĩnh lại, sau đó nàng nhanh chân đi vào phòng Dạ Ly Thần, đúng lúc nàng mở cửa ra thì nhìn thấy cảnh tượng Dạ Ly Thần đang dìu đỡ Thi Thanh Nghiên. Tr𝘂yện‎ chính‎ ở‎ ﹙‎ T‎ r‎ U‎ m‎ T‎ r‎ 𝘂‎ y‎ 𝚎‎ n.Vn‎ ‎ ﹚

"Phu nhân, sao nàng tới đây?

Thấy Tô Tử Mạch xuất hiện ở đây, Dạ Ly Thần cũng rất kinh ngạc, bàn tay vốn đang đỡ Thi Thanh Nghiên cũng vô thức được thu lại, trông bộ dạng hắn giống như đang sợ Tô Tử Mạch sẽ hiểu lầm mất.

Ban nãy đứng bên ngoài Tô Tử Mạch sớm đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện, đương nhiên nàng sẽ không trách Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch nhìn Thi Thanh Nghiên một cái, sau đó nàng làm bộ như ngạc nhiêu: "Ây dô Thanh Nghiên muội, sao muội lại bị trẹo chân thế này, có đi được không?"

Dạ Ly Thần nghe vậy bèn chạy sang một bên giải thích: "Phu nhân, vừa nãy muội ấy không cẩn thận bị trẹo chân, nếu để lâu quá máu sẽ không lưu thông được, chỉ đành cắt cụt đi, cho nên Thanh Nghiên muội mới cần ta giúp, nàng xem."

Tô Tử Mạch vừa nói vừa chìa tay ra nắn phần cổ chân của Thi Thanh Nghiên, nàng rất nhanh đã có thể nhìn ra cái gọi là trẹo chân của cô ta chính là trò bịp, tự nàng giả bộ có khi còn khiến Dạ Ly Thần tin sái cổ mất.

Dạ Ly Thần thấy thế cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, y thuật của Tử Mạch rất cao siêu, muội để nàng ấy xem thế nào."

Lúc này vẻ mặt của Thi Thanh Nghiên thể hiện rõ sự quan ngại, trong lòng nàng ta thì đang ngầm mắng chửi Tô Tử Mạch, thấy nàng xem cổ chân mình, Thi Thanh Nghiên bèn bắt chuyện với nàng: "Tử Mạch tỷ tỷ, tỷ khách sáo quá rồi, chỉ là do muội sơ suất một chút thôi, về nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe lại ngay, cũng không cần phiền đến tỷ đâu."

Thấy Thi Thanh Nghiên cứ một mực ngăn không cho Tử Mạch xử lý vết thương của nàng ta, Tô Tử Mạch lại càng chắc chắn hơn về dự đoán của mình, để nàng xem Thi Thanh Nghiên còn giả tạo được đến khi nào.

Thấy cả Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần cũng đang nhìn mình, đột nhiên Thi Thanh Nghiên mỉm cười rồi nói: "Tô Mạch tỷ tỷ, cho dù tỷ có nhìn ra vết thương của muội nhưng muội vẫn là nên tự mình về phòng, không cần phiền tới tỷ."
Nhấn Mở Bình Luận