Sau khi Hắc Vân Giao kia thay da, lúc này toàn thân trắng như tuyết, nhìn thuận mắt hơn không ít so với hình ảnh cả người đen thui như trước kia.
"Thần tôn phu nhân thật lợi hại, ngay cả ma thú thượng cổ này cũng có thể cảm hoá được, thật là làm người khác bội phục."
"Nữ nhân có thể được thần tôn đại nhân của chúng ta coi trọng có thể là người bình thường được sao. Vả lại thường ngày thần tôn phu nhân đối đãi với các đệ tử của chúng ta cũng đều rất ôn hòa, có thể cảm hóa được ma thú kia cũng không có gì lạ."
Nhất thời các đệ tử của điện Lăng Vân đều khen ngợi Tô Tử Mạch, sự kính trọng đối với Tô Tử Mạch lại tăng lên không ít.
Sau khi mọi người đã chấp nhận giả thiết như vậy, đương nhiên sẽ không có địch ý gì với Hắc Vân Giao nữa, Tô Tử Mạch cũng mang Hắc Vân Giao về điện Lăng Vân rất suôn sẻ.
"Phụ thân, mẫu thân hai người đi đâu vậy?"
Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần vừa mới đến cửa đình viện, đã thấy Bảo Bảo đứng ở đó với vẻ mặt u oán nhìn họ.
Tô Tử Mạch thấy thế vội vàng tiến lên nói: "Bảo Bảo sao đã thức dậy rồi? Lúc mẫu thân đi không phải đã cho con ngủ ngon rồi sao?
Trước khi rời khỏi phòng Tô Tử Mạch nhớ rõ mình đã lừa Bảo Bảo đi ngủ rồi, ai biết thế mà nửa đêm Bảo Bảo lại tỉnh dậy, cũng không biết nó đã đợi ở bên ngoài bao lâu, tưởng tượng đến việc đó trong lòng Tô Tử Mạch nhất thời rất tự trách.
Dường như Dạ Ly Thần nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Tô Tử Mạch, đi đến trước mặt Bảo Bảo cười nói: "Bảo Bảo, phụ thân và mẫu thân vừa rồi đi chuẩn bị quà cho con, muốn cho con một sự bất ngờ vào ngày mai."
Bảo Bảo nghe vậy ánh mắt sáng ngời nói: "Thật sao? Là quà gì vậy ạ?"
"Đã nói là bất ngờ, bây giờ nếu nói cho con biết thì còn gì bất ngờ nữa, bây giờ thời gian cũng không sớm, bây giờ con mau trở về phòng lên giường ngủ, đợi sáng mai phụ thân và mẫu thân sẽ đưa con đi xem quà, bảo đảm sẽ không làm cho con thất vọng."
Bảo Bảo nghe vậy không nói gì thêm, chạy ngay về phòng đi ngủ.
Tô Tử Mạch thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nếu Bảo Bảo vẫn tiếp tục hỏi nàng quả thật không biết phải giải thích cho Bảo Bảo thế nào.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch gật đầu với Dạ Ly Thần, biểu cảm có vẻ hơi mất tự nhiên nói: "Vừa rồi cảm ơn ngài, coi như ta đã nợ ngài một cái nhân tình."
Thấy Tô Tử Mạch khách sáo với bản thân như vậy, Dạ Ly Thần có chút không vui nói: "Nàng nói như vậy có phải hơi xa lạ không? Bảo Bảo là con của nàng, cũng là con của vi phu, cho dù nàng không nhận ta là trượng phu của nàng, nhưng ta là phụ thân của Bảo Bảo, điều này nàng không thể phủ nhận, ta cũng không muốn nhìn thấy Bảo Bảo thất vọng buồn bã."
Dạ Ly Thần nói những lời này, tuy rằng Tô Tử Mạch không dễ chịu, nhưng dường như quả thật rất hợp lý, không thể phản bác, Tô Tử Mạch chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Vừa rồi ngài nói chuẩn bị quà cho Bảo Bảo, ngày mai nếu Bảo Bảo lại hỏi vậy phải trả lời thế nào?"
Dạ Ly Thần nghe vậy không nhịn được cười nói: "Việc này không phải đơn giản sao? Hắc Vân Giao kia không phải là phần quà có sẵn à?"
Được Dạ Ly Thần nhắc Tô Tử Mạch lập tức bừng tỉnh ngộ ra, lúc trước Bảo Bảo rất có hứng thú với Hắc Vân Giao kia, hiện giờ Hắc Vân Giao lại tiến hóa thành công, tin rằng sau khi Bảo Bảo nhìn thấy Hắc Vân Giao tiến hóa nhất định sẽ kinh ngạc.
Sau khi hẹn với Dạ Ly Thần xong lúc này Tô Tử Mạch mới nói: "Cho dù thế nào lúc nãy cũng phải cảm ơn ngài, ta về trước dỗ Bảo Bảo nghỉ ngơi, ngày mai ta và ngài cùng nhau đưa Bảo Bảo đi xem Hắc Vân Giao."
Dạ Ly Thần nghe vậy không khỏi có chút ngoài ý muốn, Tô Tử Mạch hơi không vui nói: "Sao ngài lại không nói lời nào? Nếu ngài không muốn thì thôi vậy, ta sẽ không ép ngài."
Ngay lúc Tô Tử Mạch chuẩn bị trở về phòng, lúc này Dạ Ly Thần mới vội vàng nói: "Phu nhân hiểu lầm rồi, phu nhân đã mở lời vi phu đương nhiên sẽ không từ chối, sáng sớm ngày mai vi phu sẽ đích thân tới."
Tô Tử Mạch nghe vậy gật đầu, rồi mới tạm biệt Dạ Ly Thần trở về phòng, sau khi về phòng Tô Tử Mạch thấy Bảo Bảo đã ngoan ngoãn nằm trên giường đắp chăn ngủ say rồi.
Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ
Xem ra Bảo Bảo rất chờ mong món quà thần bí mà Dạ Ly Thần nói, sợ bản thân có một chút không nghe lời đến lúc đó sẽ không có quà. Tô Tử Mạch thấy vậy không khỏi nở nụ cười cưng chiều, đồng thời cũng thêm bội phục Dạ Ly Thần.
Dạ Ly Thần này bình thường bộ dạng cao ngạo lạnh lùng không dễ ở chung, nhưng lúc đối đãi với Bảo Bảo hắn vẫn rất thân thiết, rất linh hoạt, từ điểm này mà nói Dạ Ly Thần nhất định là một người phụ thân tốt, cũng không biết có phải là một trượng phu tốt không.
Tưởng tượng đến việc này gương mặt Tô Tử Mạch đột nhiên hơi đỏ, chẳng biết tại sao bản thân lại nghĩ đến điều đó.
Tô Tử Mạch vội vàng nằm xuống giường, bắt bản thân không được nghĩ lung tung nữa, qua một hồi lâu cuối cùng cũng đã ngủ.
Sáng sớm hôm sau Tô Tử Mạch còn chưa tỉnh đã cảm giác giống như có người nhìn chằm chằm vào mình, mở mắt đã thấy đối diện với cặp mắt to lóe sáng của Bảo Bảo.
"Bảo Bảo sao lại dậy sớm như vậy? Con nhìn chằm chằm ta làm gì?"
Bảo Bảo nghe vậy có chút do dự nói: "Mẫu thân, tối hôm qua phụ thân nói chuẩn bị quà cho con, chỉ cần buổi tối con ngủ ngoan hôm nay sẽ đưa con đi xem quà. Đêm qua con đã ngoan ngoãn đi ngủ cho nên thức dậy rất sớm, nhưng con lại không nghĩ sẽ đánh thức người sớm vậy, cho nên cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm người."
Nghe Bảo Bảo nói vậy Tô Tử Mạch không khỏi cười gượng, nói: "Đứa nhỏ này thật là, chỉ là một món quà mà xem bộ dạng chết mê chết mệt của con này. Con đã nói vậy mẫu thân còn có thể ngủ được sao?"
Tô Tử Mạch vừa nói vừa đứng dậy, sau khi ăn mặc chỉnh tề cho Bảo Bảo, Tô Tử Mạch vừa mở cửa phòng ra đã thấy Dạ Ly Thần canh giữ ngoài cửa.
Lúc này bên ngoài sắc trời vừa hửng sáng mà thôi, Tô Tử Mạch không khỏi giật mình nói: "Dạ Ly Thần sao sớm như vậy ngài đã ở đây? Ngài đến đây bao lâu rồi?"
Đối diện với câu hỏi của Tô Tử Mạch Dạ Ly Thần thản nhiên cười nói: "Thật trùng hợp, vi phu vừa mới đến đây mà thôi, đang chuẩn bị gõ cửa kết quả nàng đã mở cửa. Đêm qua nàng và Bảo Bảo ngủ có ngon không?"
Dạ Ly Thần ngoài miệng nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Tô Tử Mạch đảo mắt qua đã thấy trên quần áo của Dạ Ly Thần hơi ẩm ướt, người này rõ ràng đã chờ bên ngoài từ sớm, trên người cũng đã dính giọt sương còn cố tình nói vừa mới tới.
Sau khi Tô Tử Mạch nhìn thấu cũng không vạch trần, mà là gật đầu nói: "Tối hôm qua ta và Bảo Bảo đều ngủ rất ngon, nhưng Bảo Bảo rất nóng lòng muốn xem quà ngài chuẩn bị cho nó."
Tô Tử Mạch vừa dứt lời Bảo Bảo đã ở bên cạnh vội nói: "Phụ thân, món quà người đã hứa với con ở đâu rồi? Rốt cuộc là cái gì vậy?"