Dạ Ly Thần lúc này cũng lên tiếng nói: “Bây giờ đã không còn sớm nữa, vi phu sẽ đưa nàng về ăn cơm.”
Nói xong, Dạ Ly Thần liền bước đi trước, Tô Tử Mạch cũng kéo Bảo Bảo đi theo phía sau Dạ Ly Thần, một lúc sau Dạ Ly Thần đưa hai mẹ con họ nàng đến phòng ăn, đầu bếp Chân Hương cũng đã đợi sẵn ở đó từ sớm rồi.
Sau khi Dạ Ly Thần đưa mắt ra hiệu, Chân Hương vỗ tay, ngay sau đó liền có hạ nhân bưng từng đĩa từng dĩa cao lương mỹ vị lên.
Thấy vậy, Tô Tử Mạch đột nhiên cau mày nói: “Chúng ta chỉ có ba người dùng bữa mà thôi. Ngài có cần phải khoa trương như vậy không? Như vậy cũng lãng phí quá rồi đấy.”
Dạ Ly Thần nghe thế liền đột nhiên nở một nụ cười xấu xa: “Xem ra có vẻ như phu nhân đã quen với thân phận hiện tại của mình rồi, vậy mà đã bắt đầu biết tiết kiệm tiền thay cho vi phu rồi.”
“Dạ Ly Thần, ngài mơ đi, ta thấy thần tôn đại nhân ngài cũng không hề nở mày nở mặt như vẻ bề ngoài, cho nên ta mới tốt bụng nhắc nhở ngài vài câu, nếu như ngài đã không cảm kích thì thôi quên đi, Bảo Bảo, chúng ta ăn thôi, tốt nhất là ăn cho phụ thân con sạt nghiệp luôn.”
Sau khi nói xong, Tô Tử Mạch liền cùng với Bảo Bảo bắt đầu ăn uống vui vẻ, Dạ Ly Thần thấy vậy không nhịn được bèn bật cười.
Ngay khi gia đình ba người bên này đang ăn uống vô cùng vui vẻ, cửa căn phòng của Thi Thanh Nghiên đột nhiên bị đẩy ra, tỳ nữ lúc trước cũng bưng đồ ăn tới.
“Ngươi đến rồi à, bổn tiểu thư bảo ngươi chú ý tình hình của thần tôn đại nhân nhà người. Hôm nay có phát hiện được gì không?”
Lần trước sau khi tỳ nữ này bị Thi Thanh Nghiên vừa ban ân vừa đe dọa đã rất sợ nàng ta, vừa nghe thấy Thi Thanh Nghiên cất tiếng hỏi, nàng ấy đã nhanh chóng trả lời: “Ban nãy thần tôn đại nhân vừa đưa phu nhân và tiểu thiếu gia về phòng ăn để ăn cơm rồi ạ.”
Ngay khi vừa nghe tin gia đình ba người của Dạ Ly Thần đang cùng nhau dùng bữa, còn nàng ta chỉ có thể ăn một mình trong căn phòng lạnh lẽo này, ngọn lửa ghen tuông trong lòng Thi Thanh Nghiên lại bùng lên.
Chỉ thấy giọng nói của Thi Thanh Nghiên lạnh lùng: “Bổn tiểu thư biết rồi, ngươi ra ngoài đi.”
Đợi sau khi tỳ nữ rời đi, Thi Thanh Nghiên càng nghĩ lại càng thêm tức tối, cuối cùng nàng ta tức đến mức đập mạnh bát cơm xuống đất.
Lúc này, Thi Thanh Nghiên thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh gia đình ba người Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần và Bảo Bảo đang hạnh phúc như thế nào, vừa nghĩ đến đó trái tim của nàng ta lại càng bức bối, cục tức nghẹn ngay cổ họng dù có làm thế nào cũng không trút ra được.
Một lúc lâu sau, Thi Thanh Nghiên cuối cùng cũng đã có thể thở ra một hơi dài, ánh mắt của nàng ta đã trở nên thâm độc hơn vài phần, rồi nói: “Tô Tử Mạch, không phải là ngươi đang dựa vào việc mình sinh con cho huynh ấy sao? Đợi sau khi ta ra ngoài, ta nhất định sẽ nghĩ cách để lôi kéo tên tiểu tử thối đó về phía mình, đến lúc đó ta sẽ chống mắt lên xem ngươi còn dựa vào cái gì để nhận được sự sủng ái của Dạ Ly Thần.”
Thời gian cấm túc bảy ngày nhanh chóng trôi qua, trong bảy ngày này, Tô Tử Mạch sống khá là thư thái thoải mái, không có Thi Thanh Nghiên ở bên giở trò, tâm trạng của Tô Tử Mạch cũng đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Sáng sớm hôm nay, Dạ Ly Thần lại đến tìm Tô Tử Mạch và Bảo Bảo như thường lệ, vừa nhìn thấy Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần liền cười nói: “Phu nhân, bây giờ đang là mùa xuân, cây cối trong hoa viên đang đua nở rất đẹp. chúng ta cùng nhau đi thưởng thức có được không?”
Tô Tử Mạch đang định mở miệng thì Bảo Bảo đã giành nói trước: “Được ạ, được ạ, con muốn đi ngắm hoa.”
Mấy ngày sống chung với nhau, Bảo Bảo đã gần gũi với Dạ Ly Thần hơn rất nhiều, nhưng Tô Tử Mạch đột nhiên cau mày nói: “Dạ Ly Thần, tính thời gian thì hình phạt cấm túc của ngài dành cho Thi Thanh Nghiên đó cũng đã sắp kết thúc rồi đúng không?”
Dạ Ly Thần nghe vậy liền vội vàng trả lời: “Đúng vậy, thời gian bảy ngày đã đến rồi, nhưng phu nhân có thể yên tâm. Sau khi trải qua chuyện xảy ra lần trước, Thi Thanh Nghiên tuyệt đối sẽ không dám có ý đồ xấu đối với phu nhân nữa đâu. Lần này có vi phu sẽ luôn bên cạnh nàng, Thi Thanh Nghiên đó sẽ không thể nào có cơ hội để giở trò quỷ được, nếu như để vi phu phát hiện ra, ra sẽ đuổi nàng ta đi ngay là được rồi.”
Tô Tử Mạch thấy thái độ lần này của Dạ Ly Thần rất cứng rắn, nên mới gật đầu nói: “Được rồi, nếu như ngài đã nói như vậy, vậy thì nể mặt Bảo Bảo, ta sẽ đi dạo hoa viên cùng ngài.”
Nghe vậy, khuôn mặt của Dạ Ly Thần lập tức lộ ra vẻ vui mừng, hai người cùng nhau dẫn Bảo Bảo đi về phía hoa viên, ba người vừa rời đi không lâu sau thì Thi Thanh Nghiên laij đột nhiên từ trong góc bên cạnh xuất hiện.
Chỉ thấy Thi Thanh Nghiên đang nhìn về hướng Tô Tử Mạch và những người khác đang rời đi, ánh mắt của nàng ta lóe lên ánh sáng hung ác, cũng không biết rốt cuộc nàng ta đang nghĩ gì.
Còn Tô Tử Mạch sau khi đi theo Dạ Ly Thần đến hoa viên, lúc đó nàng mới phát hiện ra trong hoa viên hoa khoe màu đua sắc, hương thơm ngào ngạt bay kháp nơi. Vừa nhìn đã thấy muôn màu muôn sắc, trông đẹp vô cùng.
Tô Tử Mạch biết rằng Dạ Ly Thần đã đặc biết nhờ người thu thập đủ loại hạt giống của nhiều loài hoa nổi tiếng khác nhau khắp Thiên Huyền Đại Lục để trồng trong hoa viên. Những bông hoa khác nhau này vốn dĩ đến từ các vùng khác nhau, nên cũng sinh trưởng trong các môi trường khác nhau.
Mặc dù hầu hết các loài hoa nở đều vào mùa xuân, nhưng cũng có một số loài hoa đặc biệt vào các mùa khác mới đơm hoa kết trái.
Nhưng khi Tô Tử Mạch đưa mắt nhìn biển hoa trải dài vô tận xung quanh, thậm chí còn có mấy loại hoa rõ ràng là chỉ nở vào mùa đông, nhưng giờ lại đọ sắc với những đóa hoa nở vào mùa xuân, cảnh tượng như vậy rõ ràng là một kỳ quan.
Thấy vậy, Tô Tử Mạch không khỏi hỏi Dạ Ly Thần: “Dạ Ly Thần, hoa mai lạnh này và đóa tuyết liên kia rõ ràng là chỉ nở vào mùa đông, tại sao chúng lại tranh nhau đua nở với những bông hoa khác? Sao ngài lại làm được điều đó?”
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần nói với giọng điệu có phần đắc ý: “Phu nhân, đây là điều bất ngờ mà vi phu đã đặc biệt chuẩn bị cho nàng, vi phu đã bố trí từng trận pháp riêng tại vị trí của từng bông hoa. Nhiệt độ trong trận pháp này khác nhau với nhiệt độ trong môi trường bình thường, cộng với việc sử dụng phân bón đặc biệt, khiến cho hoa của những mùa khác nhau này đều đồng loạt nở rộ, phu nhân có thích không?”
Nghe Dạ Ly Thần nói như vậy, Tô Tử Mạch như chợt hiểu ra, sau khi hiểu được sự dụng tâm của Dạ Ly Thần dành cho mình, trong lòng Tô Tử Mạch không khỏi ấm áp lên.
Mặc dù Dạ Ly Thần ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng, chỉ là bố trí một ít trận pháp, dùng một ít phân bón, nhưng Tô Tử Mạch lại hiểu rõ chuyện này nói thì dễ dàng, nhưng muốn làm thật sự thì phải tiêu tốn rất nhiều tâm tư mới được, xem ra là Dạ Ly Thần thực sự đã làm vì nàng mà hao tâm tổn sức rồi.
Nghĩ đến đây, giọng điệu của Tô Tử Mạch cũng trở nên nhẹ nhàng hơn vài phần: “Những bông hoa này thực sự rất đẹp, ngài thật sự là rất có lòng.”
Sau khi nhận được lời khen của Tô Tử Mạch, nụ cười của Dạ Ly Thần cũng trở nên rạng rỡ hơn, còn lúc này Bảo Bảo đã sải bước chạy vào biển hoa này để chơi đùa từ lâu rồi.
Thấy vậy, Tô Tử Mạch định đi theo, nhưng Dạ Ly Thần đã ngăn nàng lại và nói: “Phu nhân, Bảo Bảo không còn là trẻ con nữa, cứ để nó tự chơi đi, trong hoa viên này cũng không có gì nguy hiểm nên nàng đừng quản thằng bé nghiêm như vậy.”
Tô Tử Mạch nghe vậy cũng cảm thấy đúng, trong hoa viên này chẳng có nguy hiểm gì cả, nên cứ để Bảo Bảo chơi một mình thì tốt hơn.
Thấy Bảo Bảo đã bỏ chạy xa rồi, lúc này Dạ Ly Thần đột nhiên đưa tay lên và chạm vào phía sau đầu của Tô Tử Mạch.