Vừa nghĩ đến cảnh tượng Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch đêm qua cùng nhau, rồi triền miên yêu thương nhau, ngọn lửa ghen tị trong lòng Thi Thanh Nghiên lại đột nhiên bùng cháy lên, chỉ là trở ngại do Dạ Ly Thần cũng đang có mặt, Thi Thanh Nghiên chỉ có thể kìm nén cơn tức giận của mình lại và nói: “Nếu đã như vậy thì Ly Thần ca ca cũng ăn một ít đi, những món điểm tâm này là do ta sáng sớm vừa mới thức dậy đã đích thân đi chuẩn bị đấy.”
Dạ Ly Thần đương nhiên là rất vui khi thấy Thi Thanh Nghiên có thể nhanh chóng nhận ra được những lỗi lầm trước đây của mình, nên để Thi Thanh Nghiên vào phòng đồng thời mỉm cười với Tô Tử Mạch: “Phu nhân, nàng xem có Thanh Nghiên nàng ta đã đích thân đi làm điểm tâm mà đến đây, chúng ta hãy cùng nhau nếm thử tay nghể của nàng ấy đi.”
Nghe vậy, Tô Tử Mạch nhìn về phía Thi Thanh Nghiên, chỉ thấy trên khuôn mặt của Thi Thanh Nghiên đang nở nụ cười, như thể nàng ta thực sự muốn khôi phục lại mối quan hệ với Tô Tử Mạch vậy.
Chỉ là Tô Tử Mạch sẽ không giống như Dạ Ly Thần dễ dàng tin Thi Thanh Nghiên như vậy. Nếu không có Dạ Ly Thần ở đó, Tô Tử Mạch thậm chí sẽ nghi ngờ liệu Thi Thanh Nghiên có hạ độc vào món điểm tâm đó hay không, nhưng nếu như Dạ Ly Thần đã ở đây, ăn một ít chắc cũng không có vấn đề gì đâu.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch cũng mỉm cười với Thi Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên muội muội, sao ta lại có thể chứ? Mới sáng sớm muội đã phải dậy, đích thân tự tay làm những món bánh này chắc chắn là rất vất vả.”
“Tử Mạch tỷ tỷ, tỷ đã quá khách sáo rồi. Trước đây quả thực là ta đã làm nhiều chuyện không đúng. Bây giờ ta đã biết mình sai rồi. Nên hiện tại ta chỉ muốn làm một điều gì đó cho tỷ và Bảo Bảo để bù đắp cho hai người mà thôi.”
Nhìn vẻ mặt thành khẩn và vô cùng chân thành của Thi Thanh Nghiên, ngay cả Tô Tử Mạch nhất thời cũng ngẩn ngơ, chẳng lẽ nữ nhân này thật sự đã nghĩ thông suốt rồi, nàng ta muốn làm lại bản thân sao.
Ngay khi trong lòng Tô Tử Mạch còn đang nghi ngờ, Dạ Ly Thần đã kéo nàng và Bảo Bảo ngồi xuống, món điểm tâm mà Thi Thanh Nghiên tự làm mùi vị quả thật không tệ, Bảo Bảo còn ăn mấy miếng liên tục.
Thấy vậy, Thi Thanh Nghiên phấn khích nói: “Bảo Bảo à, nếu con thích ăn thì sau này dì sẽ thường xuyên làm cho con ăn nhé.”
Tuy rằng Bảo Bảo rất thích ăn nhưng lúc này lại không muốn trả lời thẳng: “Những món dì làm tuy rằng rất ngon, nhưng tay nghề vẫn kém hơn rất nhiều so với mẫu thân ta, nhưng thường ngày mẫu thân ta đã rất vất vả, nên ta cũng không nỡ để người phải động tay, nếu dì rảnh không có việc gì để làm thì làm một ít mang đến cũng được đấy.”
Nụ cười trên mặt của Thi Thanh Nghiên không khỏi đông cứng lại ngay khi nghe thấy Bảo Bảo nhận xét như vậy, lời này của Bảo Bảo rõ ràng coi nàng ta như một hạ nhân và đầu bếp vậy.
Mặc dù trong lòng Thi Thanh Nghiên rất tức giận nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình nàng ta quyết định sẽ nhịn nhục, đợi đến khi Bảo Bảo ăn xong, Thi Thanh Nghiên chủ động lên tiếng nói: “Tử Mạch tỷ tỷ, ta thấy gần đây tỷ cứ luôn bận rộn chăm sóc cho Bảo Bảo, không có nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống hai người với Ly Thần ca ca, hay là giao Bảo Bảo cho ta chăm sóc, như vậy tỷ có thể dành nhiều thời gian để ở bên cạnh Ly Thần ca ca.”
Nghe vậy, Tô Tử Mạch không khỏi nhíu mày, lập tức bắt đầu nghi ngờ ý đồ của Thi Thanh Nghiên, làm sao nàng ta có thể tốt bụng giúp nàng chăm sóc Bảo Bảo được chứ?
Dạ Ly Thần không nghĩ ngợi gì nhiều, trong mắt hiện lên một tia vui mừng nói: “Phu nhân, đây là một lời gợi ý hay. Nàng nghĩ thế nào? Bảo Bảo có Thanh Nghiên chăm sóc chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Điều này có vẻ không thích hợp lắm, đúng không? Bảo Bảo ở tuổi này đang là độ tuổi nghịch ngợm, ta không muốn gây rắc rối cho Thanh Nghiên muội muội.”
Tô Tử Mạch vẫn từ chối lời đề nghị của Thi Thanh Nghiên, nàng không yên tâm giao Bảo Bảo vào tay Thi Thanh Nghiên. Lỡ như ban nãy Thi Thanh Nghiên chỉ giả vờ như vậy thôi, sau đó trong lòng nàng ta có âm mưu đen tối, làm ra chuyện gì đó không tốt với Bảo Bảo, đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn rồi.
Điều khiến Tô Tử Mạch không ngờ là chính bản thân Bảo Bảo vậy mà lại chủ động nói: “Mẫu thân à, con cảm thấy đề nghị của dì Thanh Nghiên khá hay, hơn nữa con khác với những đứa trẻ khác, con hiểu chuyện hơn tụi nhóc đó nhiều. Mẫu thân, người cứ yên tâm đi.”
Bảo Bảo vừa nói vừa chớp chớp mắt với Tô Tử Mạch, như thể đang muốn ám chỉ điều gì đó với Tô Tử Mạch.
Nhìn thấy vẻ mặt của Bảo Bảo như vậy, Tô Tử Mạch không khỏi ngẩn ra một lúc, Dạ Ly Thần nhân cơ hội này liền nói: “Phu nhân, nàng xem bản thân Bảo cũng đã đồng ý rồi, lát nữa vi phu sẽ đưa nàng ra hoa viên đi dạo, hôm qua đi quá vội vàng, không kịp thưởng thức đàng hoàng, hôm nay không thể bỏ lỡ nữa.”
Dạ Ly Thần không có cảnh giác Thi Thanh Nghiên mạnh mẽ như Tô Tử Mạch, hơn nữa Dạ Ly Thần cũng tin rằng cho dù Thi Thanh Nghiên có tâm tư gì thì nàng ta tuyệt đối cũng sẽ không bao giờ dám làm gì Bảo Bảo ngay trước tầm mắt của hắn, vì vậy hắn hoàn toàn không có chút lo lắng khi để cho Thi Thanh Nghiên ở bên cạnh Bảo Bảo.
Thấy Dạ Ly Thần và Bảo Bảo không có ý kiến gì, Tô Tử Mạch mới gật đầu nói: “Được rồi, nếu đã như vậy thì ta sẽ làm phiền Thanh Nghiên muội muội, nhân tiện, nếu Bảo Bảo có chỗ nào không giữ quy tắc, Thanh Nghiên muội muộicó thể trực tiếp đến tìm ta, đến lúc đó ta sẽ dạy nó đàng hoàng.”
Tô Tử Mạch nói đến cuối cùng, giọng điệu của nàng còn cố ý thêm phần nặng nề, đây cũng là một sự cảnh cáo với Thi Thanh Nghiên, để nàng ta đứng có ý đồ xấu gì với Bảo Bảo, nếu không nàng và Dạ Ly Thần nhất định sẽ không buông tha cho nàng ta một cách dễ dàng đâu.
Thi Thanh Nghiên nghe xong nhanh chóng gật đầu cười: “Tử Mạch tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc Bảo Bảo thật tốt, tỷ cứ thoải mái đi chơi với Ly Thần ca ca đi nhé.”
Dạ Ly Thần nghe vậy vẫn còn hơi lo lắng, mãi cho đến khi thấy Bảo Bảo liên tục vẫy tay với nàng bảo nàng đi, lúc này Tô Tử Mạch mới cùng với Dạ Ly Thần rời đi trước.
Nhìn thấy trong phòng chỉ còn lại hai người Bảo Bảo và Thi Thanh Nghiên, Thi Thanh Nghiên lại nở một nụ cười tự nàng ta cho rằng rất hiền hòa với Bảo Bảo: “Bảo Bảo, phụ thân mẫu thân của con đã đi ra ngoài rồi, bây giờ con muốn làm gì?”
Sau khi Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch rời đi, nụ cười trên khuôn mặt Bảo Bảo ngay lập tức biến mất, hai tay khoanh trước ngực, trợn mắt nhìn Thi Thanh Nghiên và nói: “Chẳng lẽ dì bị mù à? Dì không nhìn thấy chúng ta đã ăn xong rồi sao, dì còn không mau đem bát đĩa trên bàn vào nhà bếp rửa cho sạch sẽ đi?”
Bị Bảo Bảo dạy dỗ cho một tràn như thế Thi Thanh Nghiên liền ngây ngốc, vừa rồi ro ràng là Bảo Bảo rất ngoan ngoãn và có vẻ rất thân thiết với nàng ta, nếu không Tô Tử Mạch cũng sẽ không yên tâm giao Bảo Bảo cho nàng ta.
Nhưng mà ngờ Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch vừa mới rời đi, thái độ của Bảo Bảo đối với nàng ta vậy mà lại đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, lúc này, Thi Thanh Nghiên mới nhớ tới chuyện xảy ra trong hoa viên ngày hôm qua.
Lúc đó, ngoài mặt Bảo Bảo cũng giả vờ ngây thơ vô tôi nhưng sau lưng lại lén ném sâu để dọa nàng ta, Bảo Bảo này trong bụng đầy những ý nghĩ xấu xa y như mẫu thân của nó vậy.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Thi Thanh Nghiên chợt lạnh lùng lại rồi nói: “Bảo Bảo, phụ thân mẫu thân của con đã tạm thời giao con cho ta chăm sóc, nếu như con không ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ con đi tìm gặp mẫu thân con để kể tội, đến lúc đó phụ thân mẫu thân con chắc chắn sẽ dạy dỗ con thật nghiêm khắc, ở trước mặt ta tốt hơn hết là con nên ngoan ngoãn một chút đi.”
Đối mặt với lời đe dọa của Thi Thanh Nghiên, Bảo Bảo trợn tròn mắt, tỏ vẻ rất đấm ức: “Ta xin lỗi dì Thanh Nghiên, vừa rồi ta chỉ nói đùa với dì mà thôi, dì đừng có xem là thật.”