Nhìn thấy Bảo Bảo chịu thua, trong lòng Thi Thanh Nghiên không khỏi thầm đắc ý, xem ra đối với một đứa trẻ ngỗ nghịch như Bảo Bảo thì nàng ta vẫn nên hung dữ hơn một chút mới được.
Nghĩ đến đây, Thi Thanh Nghiên lại lạnh mặt nói: “Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, ta tự nhiên sẽ không làm gì con. Ta hiện tại muốn hỏi con một chuyện, con phải thành thật trả lời, không được nói dối.”
Nghe vậy, Bảo Bảo giả bộ sợ hãi nói: “Vậy dì mau hỏi đi, ta nhất định sẽ nói thật cho dì biết.”
Thi Thanh Nghiên cau mày suy nghĩ một chút: “Tối hôm qua có phải là phụ thân và mẫu thân của con ngủ với nhau không? Tại sao trước đây hai người họ ngủ riêng, mà tối hôm qua lại ngủ cùng nhau, có phải là có nguyên nhân gì bên trong đó không?”
Nghe được câu hỏi của Thi Thanh Nghiên, Bảo Bảo không cần suy nghĩ mà trực tiếp trả lời: “Phụ thân và mẫu thân ngủ là phu thê, ngủ cùng với nhau đương nhiên là chuyện bình thường rồi, chẳng qua là bình thường phụ thân hay bận rộn công việc, mẫu thân ta cũng không muốn làm ảnh hưởng đến phụ thân mà thôi, nhưng phụ thân của ta lại y thực sự rất yêu mẫu thân, nên tối hôm qua mới nhất quyết muốn ngủ cũng với mẫu thân, dì không biết hai người họ ân ái và ngọt ngào như thế nào đâu.”
Bảo Bảo dường như đã biết trong lòng Thi Thanh Nghiên đang nghĩ gì, nên cố ý nói rằng Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch gắn bó keo sơn, tình cảm sâu đậm, quả nhiên nghe Bảo Bảo nói xong Thi Thanh Nghiên đã rất tức giận, sắc mặt cũng trở nên xanh mét.
Bảo Bảo nhìn thấy phản ứng của Thi Thanh Nghiên trong tầm mắt, liền tranh thủ nói tiếp: “Đúng rồi, dì Thanh Nghiên à, phụ thân mẫu thân của ta cũng nói rằng phải tranh thủ sinh thêm một em bé nữa, đến lúc đó ta sẽ có đệ đệ muội muội rồi. Dì Thanh Nghiên, dì thích trẻ con như vậy, thế đến lúc đó dì cũng giúp chăm sóc có được không?”
Khi Thi Thanh Nghiên vừa nghe nói Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch vậy mà lại muốn sinh thêm con, nàng ta không thể kiềm chế cơn tức giận trong lòng được nữa, nàng ta đập mạnh vào bàn và nói: “Im miệng, đừng nói nữa.”
Sau khi phát tiết xong Thi Thanh Nghiên mới nhận ra rằng dường như ban nãy nàng ta đã có hơi thất lễ rồi, nàng ta hít một hơi thật sâu và mỉm cười nói với Bảo Bảo: “Bảo Bảo, nếu phụ thân và mẫu thân có thêm một đứa trẻ khác, họ nhất định sẽ chia sớt tình yêu dành cho con. Điều này đối với con mà nói không phải là chuyện tốt đẹp gì đâu, vì vậy con nhất định phải ngăn cản bọn họ, không thể để bọn họ có thêm em bé nữa mới đúng.”
Nghe được những lời Thi Thanh Nghiên nói, Bảo Bảo lập tức lộ ra vẻ trầm ngâm, một lúc sau mới lên tiếng: “Dì Thanh Nghiên, dì nói hình như cũng hơi có lý, nếu phụ thân và mẫu thân thật sự có thêm một đứa con nữa, đến lúc đó nhất định sẽ không có thời gian để chơi với ta nữa, vậy theo dì thấy con nên làm như thế nào mới có thể ngăn không cho hai người họ có thêm con nữa?”
Thi Thanh Nghiên không nghĩ nhiều, trực tiếp nói: “Chuyện này đơn giản, ta biết có một loại thuốc chỉ cần uống vào là sẽ không thể nào sinh con được nữa, đến lúc đó con cứ lén bỏ thuốc nào vào cho mẫu thân của con uống là được. Như vậy thì con sẽ không cần phải lo lắng về việc có người tranh giành sự sủng ái với con nữa.”
Bảo Bảo nghe thấy những lời này trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn, Thi Thanh Nghiên này vậy mà lại độc ác đến thế, thậm chí một thủ đoạn như hạ độc mà nàng ta cũng có thể nghĩ ra được.
Nhưng Bảo Bảo đã nhanh chóng giả vờ phấn khích nói: “Thật vậy sao? Thế thì dì Thanh Nghiên mau đưa cho con cái loại thuốc đó đi, khi mẫu thân quay về con sẽ lén để cho mẫu thân uống.”
Thấy Bảo Bảo dễ dàng mắc câu như vậy, Thi Thanh Nghiên ngay lập tức vui mừng, sau đó lấy trong người ra một gói bột thuốc đưa cho Bảo Bảo: “Bảo Bảo, gói bột thuốc này không màu, không mùi, đến lúc đó con chỉ cần cho bột thuốc vào nước rồi để mẫu thân của con uống là được, dì làm như thế là vì suy nghĩ cho con, chuyện này con tuyệt đối không được nói với phụ thân mẫu thân của mình đấy, có biết không hả?”
“Dì Thanh Nghiên, dì cứ yên tâm đi, đương nhiên là con sẽ không nói cho phụ thân và mẫu thân của con biết chuyện này rồi, đừng nói là phụ thân mẫu thân của con, cho dù có là người khác con cũng sẽ không nói ra, đây là bí mật thuộc về hai người chúng ta mà thôi.”
“Đúng, con nói đúng, đây là một bí mật của hai người chúng ta.”
Một lúc sau, Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần cuối cùng cũng trở về phòng, nhìn thấy Bảo Bảo và Thi Thanh Nghiên đang nói chuyện và cười đùa với nhau, khung cảnh trông rất hài hòa và ấm áp, nỗi lo lắng trong lòng của Tô Tử Mạch cuối cùng cũng tan biến, nhưng đồng thời nàng cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Trông khoảng thời gian sau khi nàng và Dạ Ly Thần rời đi, trong lòng Tô Tử Mạch quả thực là cứ luôn nghĩ về Bảo Bảo, lo lắng rằng Bảo Bảo ở cùng với Thi Thanh Nghiên sẽ không an toàn.
Chỉ là Dạ Ly Thần liên tục khuyên như Tô Tử Mạch đừng quá lo lắng, dù sao thì Thi Thanh Nghiên cũng đã quang minh chính đại đến xin chăm sóc Bảo Bảo, nếu Bảo Bảo có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trong khi được nàng ta trông coi thì nàng ta sẽ không thể thoát khỏi việc bị liên hệ.
Tuy nhiên lòng Tô Tử Mạch vẫn không thể nào yên được, Dạ Ly Thần cũng thấy Tô Tử Mạch cứ lơ đễnh nên mới cùng Tô Tử Mạch quay về, kết quả là lại thấy Bảo Bảo và Thi Thanh Nghiên đang nói cười rất vui vẻ với nhau.
“Phụ thân, mẫu thân, hai người đã về rồi. Vừa rồi con chơi với dì Thanh Nghiên rất vui vẻ đấy.”
Khi Tô Tử Mạch nghe thấy vậy, nàng vô thức liếc nhìn Thi Thanh Nghiên một cái rồi sau đó nói với Bảo Bảo: “Thật sao? Dì Thanh Nghiên đã chơi gì với con?”
Nghe vậy, Bảo Bảo không lập tức trả lời Tô Tử Mạch ngay mà giơ cốc nước trên bàn bên cạnh đưa cho Tô Tử Mạch: “Mẫu thân ơi, người uống nước trước đi, người và phụ thân đi ra ngoài chơi nhất định là đã khát lắm rồi.”
Tô Tử Mạch nghe thấy thế không khỏi có chút tò mò, nhưng tất nhiên nước mà Bảo Bảo đưa cho mình nàng sẽ không nghi ngờ gì, nàng cầm cốc nước lên liền trực tiếp uống một hớp, Thi Thanh Nghiên ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi vui sướng điên cuồng. Lần này cuối cùng cũng có thể thắng nàng một lần rồi.
Chỉ là khi Thi Thanh Nghiên đang vui vẻ, Bảo Bảo đột nhiên đưa một ly nước khác đến cho Thi Thanh Nghiên và nói: “Dì Thanh Nghiên, vừa rồi dì nói chuyện với con nhiều như vậy chắc là cũng rất khát, dì cũng uống một ly đi.”
Thi Thanh Nghiên lúc này đang rất phấn khích, huống hồ chi vừa rồi nàng ta đã nhìn thấy cảnh Bảo Bảo rót nước, nên cũng trực tiếp uống một ngụm nước trong ly.
Bảo Bảo nhìn thấy Thi Thanh Nghiên đã uống nước mà mình đưa cho, khóe miệng cậu nhóc đột nhiên nở một nụ cười ranh mãnh, chỉ thấy Bảo Bảo ghé sát vào tai Thi Thanh Nghiên nhẹ nhàng nói: “Dì Thanh Nghiên à, bột thuốc mà dì đưa cho ta ta đã đổ hết vào cốc nước của dì rồi, mùi vị cũng không tệ, đúng chứ?”
“Bộp!”
Sau khi nghe những lời của Bảo Bảo nói xong, Thi Thanh Nghiên liền chết lặng, ta thậm chí còn không thể giữ nổi chiếc cốc trong tay nàng nên nó trực tiếp rơi xuống đất và vỡ tan thành từng mảnh.
Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch đồng thời nhìn về phía Thi Thanh Nghiên, nhưng khuôn mặt của Thi Thanh Nghiên lúc này đã đỏ bừng lên, ánh mắt của nàng ta nhìn về phía Bảo Bảo tràn đầy sự hận thù, như thể nàng ta chỉ mong sao có thể ăn tươi nuốt sống Bảo Bảo vậy.
Nhìn thấy thần sắc của Thi Thanh Nghiên không đúng lắm, Tô Tử Mạch vội vàng chạy tới kéo Bảo Bảo ra phía sau mình để bảo vệ, Dạ Ly Thần thậm chí còn quát Thi Thanh Nghiên: “Thi Thanh Nghiên, ngươi đang làm gì vậy, ngươi có biết dáng vẻ của ngươi bây giờ sẽ làm Bảo Bảo sợ không.”
Đối mặt với quở trách của Dạ Ly Thần, Thi Thanh Nghiên thậm chí còn muốn chết quách đi cho rồi, ly nước lúc nãy nàng ta uống cũng đã bị bỏ thuốc rồi, sau này nàng ta có thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ sinh con được nữa, đối với một nữ nhân mà nói đây quả thật là một đả kích cực kỳ nặng nề.