Thấy Dạ Ly Thần nói ra lời có lý như vậy, Tô Tử Mạch chỉ đành thở dài lắc đầu nói: "Chàng nói cũng đúng, được rồi, sau này Bảo Bảo mà gây ra họa gì thì tất cả là trách nhiệm của chàng hết."
Bảo Bảo đứng cạnh nghe thấy thế bèn tự tin vỗ ngực nói: "Mẫu thân, người yên tâm, con sẽ không gây ra họa gì đâu, người và phụ thân không cần lo lắng."
Nghe thằng bé nói vậy, Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần đều không nhịn được mà bật cười thành tiếng, giọng điệu Dạ Ly Thần cũng hòa hoãn đi mấy phần: "Phu nhân, ta đã nói với nàng rồi, Bảo Bảo đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi, lần này chúng ta đã tận mắt nhìn thấy tình hình của thằng bé ở học phủ Đăng Thần này, chắc là nàng đã yên tâm rồi chứ?"
Tô Tử Mạch nghe thấy lời này, trái lại nàng không hề phản bác, sau khi đến học phủ Đăng Thần, nhìn thấy Bảo Bảo vẫn ổn, quan hệ giữa thằng bé và những bạn học khác cũng không tồi, về phần Thương Giác viện trưởng, thấy ông ấy có được nhiều đệ tử ưu tú như vậy, nàng cũng yên tâm hơn phần nào.
Sau khi dặn dò Bảo Bảo xong, Tô Tử Mạch mới cùng Dạ Ly Thần rời khỏi học phủ Đăng Thần.
Ra khỏi cửa lớn học phủ, Dạ Ly Thần mới cười nói với Tô Tử Mạch: "Phu nhân, hôm nay chúng ta cũng đã thăm Bảo Bảo rồi, giờ nên quay về thôi."
Lúc trước khi Bảo Bảo không có ở đây, Dạ Ly Thần được tận hưởng quãng thời gian hai ngày ở bên cạnh Tô Tử Mạch, chỉ hai người bọn họ, tình hình này có khi Bảo Bảo sẽ còn ở lại học phủ Đăng Thần rèn luyện thêm một khoảng thời gian dài nữa, vậy hắn sẽ lại có thêm thì giờ vun vén tình cảm với Tô Tử Mạch rồi.
Nghĩ vậy, Dạ Ly Thần không nhịn được mà nở nụ cười đắc ý, hắn không ngờ đột nhiên sắc mặt Tô Tử Mạch lại sa sầm xuống, nàng lắc đầu nói: "Thôi đi, ta còn vài chuyện cần làm, không thể về cùng chàng bây giờ được."
"Tại sao? Nàng còn chuyện gì cần làm? Sao vi phu không hề biết?"
Tô Tử Mạch vừa dứt lời, Dạ Ly Thần đã vội gặng hỏi, Tô Tử Mạch thoáng lưỡng lự, cuối cùng nàng lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội, miếng ngọc bội này toàn thân đều là màu đỏ, còn phát ra ánh đỏ thẫm như máu, rõ ràng là một miếng huyết ngọc cực kỳ hiếm.
Dạ Ly Thần trông thấy nó thì vô cùng tò mò, Tô Tử Mạch từ tốn nói: "Miếng ngọc bội này là kỷ vật mà phụ mẫu ta để lại cho ta trước lúc lâm chung, từ trước tới giờ ta luôn mang nó bên người, mấy ngày này ta luôn có cảm giác bất an trong lòng, màu sắc trên miếng ngọc này cũng càng lúc càng sậm hơn, ta đoán có khả năng phụ mẫu ta chết quá oan uổng nên mới báo hiệu cho ta, muốn ta báo thù cho họ, cho nên ta cần phải tìm ra hung thủ thật sự đã hại chết phụ mẫu ta năm đó."
Dạ Ly Thần nghe Tô Tử Mạch nói xong, sắc mặt nghiêm trọng hơn mấy phần, sau đó hắn nói với nàng: "Hóa ra là như vậy, Tử Mạch, phụ mẫu nàng cũng chính là nhạc phụ nhạc mẫu của ta, đương nhiên ta không thể giương mắt đứng nhìn không báo thù cho họ, vi phu sẽ nhờ vào danh tiếng của điện Lăng Vân thay nàng điều tra, ta tin sẽ không khó để tìm ra hung thủ thật sự đâu."
Tô Tử Mạch vừa nghe đã lập tức lắc đầu nói: "Không được, chuyện này nhất định chàng không được tham gia vào."
"Tại sao? Vi phu có lòng tốt muốn giúp, nàng việc gì phải từ chối kia chứ?"
Thấy Tô Tử Mạch nhất quyết từ chối sự giúp đỡ của mình, Dạ Ly Thần nhất thời cảm thấy hơi hụt hẫng trong lòng, rõ ràng nàng không coi hắn là người nhà, nếu không thì đã không thẳng thừng cự tuyệt như vậy rồi.
Dường như Tô Tử Mạch cũng cảm thấy biểu cảm của Dạ Ly Thần có hơi kỳ lạ, bèn vội vàng giải thích: "Cái chết của phụ mẫu ta quả thực rất nhiều điểm đáng nghe, hồi trước ta cũng đã điều tra ra một chút manh mối, cho nên giờ cứ để ta tự mình điều tra tiếp mới đúng, vả lại hồi còn sống phụ mẫu ta vô cùng thương yêu ta, ta cũng đã thề với họ là sẽ tìm bằng được kẻ đã giết họ để báo thù cho họ rồi, món nợ máu này phải do chính ta kết thúc, nếu để chàng giúp một tay thì có khác nào ta khiến cho phụ mẫu thất vọng, cho rằng ta là một nữ nhi vô dụng kia chứ?"
Tô Tử Mạch càng nói, hốc mắt càng đỏ quạnh, Dạ Ly Thần thấy vậy thì vô cùng xót xa, hắn lập tức vỗ vỗ vào lưng nàng an ủi: "Phu nhân, nàng đừng đau lòng, nếu nàng đã nói vậy thì vi phu sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa, ta tin nàng sẽ tìm ra hung thủ thật sự năm ấy đã giết phụ mẫu của nàng, thay họ báo thù."
Thấy Dạ Ly Thần đồng ý rút lui, Tô Tử Mạch mới yên tâm hơn một chút, chỉ có điều chưa đợi nàng hoàn toàn thả lỏng thì đột nhiên Dạ Ly Thần đã nói tiếp: "Phu nhân, vi phu tôn trọng quyết định của nàng, không nhúng tay vào chuyện này, nhưng ta vẫn có một điều kiện, nàng phải đồng ý thì ta mới cho nàng đi."
"Điều kiện gì?"
Nghe hắn nói vậy, Tô Tử Mạch cảm thấy vô cùng tò mò, cũng không biết sao Dạ Ly Thần lại nghiêm túc như vậy, rốt cuộc điều kiện của hắn là gì?
Nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần bất ngờ nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng quắc: "nàng phải hứa với vi phu, trong lúc tìm ra hung thủ thật sự, nhất định phải đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu, nếu gặp nguy hiểm thì nàng nhất định phải báo cho vi phu ngay lập tức, nàng đồng ý với hai điều kiện trên thì vi phu sẽ thả nàng đi, nếu không thì nàng đi đâu ta sẽ đi theo tới đó."
Thấy vẻ mặt kiên định của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch hiểu hắn như vậy chỉ vì lo lắng cho nàng mà thôi, những lời hắn nói đều là những lời chân thành nghiêm túc cả.
Nghĩ vậy, Tô Tử Mạch bèn nhanh chóng gật đầu đồng ý, hít vào một hơi thật sâu rồi nói: "Được! Ta hứa với chàng cho dù là lúc nào cũng sẽ đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu, nếu thật sự gặp chuyện không thể xoay sở ta cũng sẽ báo cho chàng đầu tiên, như vậy chàng đã thấy yên tâm chưa?"
Nghe được lời đảm bảo của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần mới hơi mỉm cười, cơ mặt cũng giãn ra không ít: "Tốt lắm, phu nhân, nàng hãy nhớ bây giờ nàng không chỉ là nữ nhi của nhạc phụ nhạc mẫu mà còn là thê tử của ta, mẫu thân của Bảo Bảo, nếu nàng xảy ra chuyện gì thì vi phu và Bảo Bảo sẽ không thể chịu nổi."
Tô Tử Mạch cảm nhận được sự quan tâm dịu dàng của Dạ Ly Thần, ngữ khí của nàng cũng vì thế mà dịu lại mấy phần: "Được rồi, ta đều đã nhớ những lời chàng vừa nói, chàng đường đường là thần tôn điện hạ mà giờ lại cứ lẩm bẩm lải nhải y như lão thái bà vậy?"
Tô Tử Mạch ngoài miệng thì oán trách nhưng trong lòng nàng lại thấy vô cùng ấm áp, Dạ Ly Thần cũng gật đầu, cười đáp: "Nàng đồng ý là tốt rồi, nếu đã như vậy thì vi phu trở về nhà trước đây."
Nói xong, Dạ Ly Thần vẫn chẳng có ý định rời đi, mặt hắn cứ nguyên cái vẻ ủ ê không nỡ chia tay Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch thấy thế, bèn vội vàng huơ huơ tay nói:"Chàng mau trở về đi, điện Lăng Vân không thể một ngày vắng bóng chàng được, ta ở bên này sẽ chú ý tới bản thân mình, chàng cứ yên tâm."
Đương lúc Tô Tử Mạch giục quay trở về, Dạ Ly Thần đã nhanh trí nhân cơ hội nàng không đề phòng, bước thật nhanh tới một tay ôm eo, một tay đặt sau gáy nàng, rồi cúi xuống hôn nàng một cái.
Động tác của Dạ Ly Thần quá nhanh, Tô Tử Mạch rốt cuộc không thể phản ứng lại kịp, cứ chỉ biết đứng ngay ngốc đón nhận nụ hôn của hắn.