Nhìn thấy Bạch Như Ngọc kiên trì như thế, Lý thúc cũng không tiện nói gì nhiều. Huống chi dùng thân phận của Bạch Như Ngọc, trong thành Vạn Kiếm này quả thực cũng sẽ không có nguy hiểm gì. Lúc này Lý thúc mới mang theo người rời đi trước.
Bấy giờ Bạch Như Ngọc không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý, đồng thời bước nhanh về hướng Tô Tử Mạch vừa mới rời đi. Mà lúc này Tô Tử Mạch đã tìm được một khách điếm để ở lại.
Sau khi bước vào phòng, Tô Tử Mạch chợt thấy thời gian còn quá sớm bèn quyết định trước tiên ra ngoài dạo một vòng trong thành thăm dò cho rõ ràng vị trí hoàng cung, như vậy chờ đến ngày mai là có thể trực tiếp lên đường tiến vào bên trong hoàng cung kia để tiến hành điều tra.
Khi Tô Tử Mạch ra khỏi khách điếm, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Bạch Như Ngọc. Tô Tử Mạch không kìm được cảm thấy đau hết cả đầu. Nhìn dáng vẻ Bạch Như Ngọc này thật đúng là quấn lên người nàng.
Lúc này Bạch Như Ngọc cũng nhìn thấy Tô Tử Mạch, vội vàng bước lên phía trước nở nụ cười chào đón, nói: “Tô cô nương, ngươi ở lại khách điếm này sao? Không biết ngươi muốn ở lại thành Vạn Kiếm bao lâu? Không gạt ngươi, có thể nói là tại hạ khá là quen thuộc với thành Vạn Kiếm này, nếu cô nương muốn du ngoạn trong thành Vạn Kiếm, tại hạ nguyện ý làm người dẫn đường cho cô nương.”
Vốn dĩ Tô Tử Mạch muốn đuổi Bạch Như Ngọc đi, nhưng vừa nghe thấy hắn ta nói như vậy tâm trí Tô Tử Mạch lập tức thoáng dao động.
Tuy rằng nàng đã đến thành Vạn Kiếm này rồi nhưng vẫn hoàn toàn không biết gì về tình hình trong thành cả. Nếu như có người địa phương có thể làm người dẫn đường thì đương nhiên có thể bớt được không ít chuyện, coi như là thù lao cho việc nàng cứu Bạch Như Ngọc lúc trước là được rồi.
Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch khẽ cười một tiếng rồi nói: “Được đấy, bổn tiểu thư đang chuẩn bị ngao du thật vui vẻ ở thành Vạn Kiếm này một phen, đang lo không có một người dẫn đường quen thuộc với tình hình tại địa phương. Nếu ngươi hiểu biết thành Vạn Kiếm như thế, vậy thì làm phiền ngươi nhé.”
“Tô cô nương khách khí rồi, đây là vinh dự của tại hạ.”
Nhìn thấy Tô Tử Mạch rốt cục đã đáp ứng mình rồi, trên mặt Bạch Như Ngọc mang theo niềm vui sướng không tài nào che giấu được, ngay sau đó dẫn Tô Tử Mạch đi vòng quanh trong thành Vạn Kiếm này.
“Tô cô nương, ngươi đã từng ngắm con sông này chưa? Con sông này tên là sông Thiên Vận, chảy xuyên qua thành Vạn Kiếm từ nam đến bắc. Ở trung tâm thành còn có một cây cầu đá bắc qua sông Thiên Vận, đây chính là một trong những thắng cảnh nổi tiếng nhất của thành Vạn Kiếm, đặc biệt là vào ban đêm hai bên bờ sông của cầu đá giăng đèn kết hoa trông rất đẹp mắt. Không bằng chúng ta đi dọc theo sông Thiên Vận đến thẳng cầu đá đi, thế nào?”
Sau khi Tô Tử Mạch đồng ý cho hắn ta đi cùng, Bạch Như Ngọc này vừa mở miệng đã bắt đầu giới thiệu với Tô Tử Mạch liên mồm không thôi, không ngờ đúng là có đôi chút phong cách của người dẫn đường.
Từ trong lời nói của Bạch Như Ngọc cũng không khó để nhận ra hắn ta quả thật vô cùng quen thuộc thành Vạn Kiếm. Lúc này Tô Tử Mạch há mồm mà nói: “Cái gì mà cầu đá này kia thật ra ta không mấy hứng thú, có điều ta lại thật sự rất có hứng thú với hoàng cung, hay là ngươi dẫn ta đến hoàng cung xem thử đi.”
Mục đích Tô Tử Mạch đi vào thành Vạn Kiếm chính là vì tiến vào hoàng cung điều tra chân tướng cái chết của cha mẹ, hiện tại tất nhiên không chút do dự trực tiếp bảo Bạch Như Ngọc dẫn nàng đi thẳng đến chỗ hoàng cung.
Nghe thấy Tô Tử Mạch nói thế, Bạch Như Ngọc có vẻ có chút tò mò: “Tô cô nương, vì sao ngươi cảm thấy hứng thú như thế với hoàng cung này chứ? Trong thành Vạn Kiếm có rất nhiều nơi đáng để tham quan mới phải, hoàng cung đó thực sự quá mức nhàm chán không thú vị chút xíu nào.”
Trong giọng nói Bạch Như Ngọc mang theo vài phần khinh thường, giống như đối với hắn ta, hoàng cung này căn bản là không đáng nhắc đến.
Vì để cho Bạch Như Ngọc không hoài nghi, Tô Tử Mạch chỉ có thể thuận miệng lấy lệ nói rằng: “Hoàng cung chính là chỗ ở của hoàng đế và hoàng thất một quốc gia, thế nên quy mô kết cấu tất nhiên không phải là nhỏ, ta cũng từng nhìn thấy không ít hoàng cung của các quốc gia khác, cho nên muốn thử nhìn xem hoàng cung của nước Võ Xương này có gì khác. Nếu ngươi đã đồng ý làm người dẫn đường cho ta vậy thì ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của ta mới phải.”
Bạch Như Ngọc nghe thấy thế chỉ có thể gật đầu đồng ý, dẫn Tô Tử Mạch đi theo hướng đến hoàng cung. Chỉ là hai người mới đi chưa được bao xa đột nhiên đã bị một đám người chặn đường.
“Chính là nữ nhân trước mặt kia, vừa rồi chính là ả tìm người đến đánh chúng ta.”
Lúc này Tô Tử Mạch nghe thấy một giọng nói có chút quen tai, bấy giờ ngẩng đầu nhìn mới phát hiện thế mà đúng là mấy tên nhãi lưu manh lúc trước đùa giỡn nàng.
Chẳng qua lần này này bên cạnh đám nhãi lưu manh còn có một đám người đi cùng, nhìn cách ăn mặc cùng cái loại khí chất đáng khinh trên người đám người này, hiển nhiên đều là cá mè một lứa.
Nhất định là sau khi bị giáo huấn, trong lòng mấy tên nhãi lưu manh này không phục, cho nên tụ tập một nhóm đồng lõa muốn tìm nàng để trả thù.
Quả nhiên cái tên ria mép cầm đầu nọ lúc này vừa bụm vết thương trên mặt vừa nhìn chằm chằm Tô Tử Mạch hung tợn nói rằng: “Cái con đàn bà lẳng lơ nhà ngươi, chuyện vừa rồi ngươi làm cần phải trả cái giá thật đắt, ngươi phải bồi thường cho những vết thương của mấy huynh đệ chúng ta.”
Lúc này tên ria mép ác nhân thất đức cáo trạng trước, ai dè lại yêu cầu Tô Tử Mạch tiến hành bồi thường cho bọn họ. Tô Tử Mạch đang muốn mở miệng, Bạch Như Ngọc lại giành trước một bước chắn trước người Tô Tử Mạch, đồng thời đối diện quát mấy tên nhãi lưu manh đó: “Thật là buồn cười, rõ ràng là các ngươi sai trước đó. Nơi này chính là thành Vạn Kiếm, đám lưu manh các ngươi còn dám vô lễ như thế, chẳng lẽ thật đúng là không để vương pháp của nước Võ Xương vào mắt sao?”
Nhìn thấy Bạch Như Ngọc lời ngay ý thẳng nói ra những lời như vậy, đám nhãi lưu manh này trước hết là thoáng sửng sốt, kế đó cùng nhau cất tiếng cười to.
“Ha ha ha thật là buồn cười, tiểu tử này thế mà lại nói cái gì vương pháp với chúng ta.”
“Hừ, ở thành Vạn Kiếm này chúng ta chính là vương pháp, tiểu tử thối ngươi muốn anh hùng cứu mỹ nhân đúng không? Bây giờ chúng ta đây sẽ để cho ngươi biết không phải là ai cũng đều có thể anh hùng được.”
Trong lúc nói chuyện, mấy tên nhãi lưu manh phía trước kia dẫn đầu vọt đến chỗ Bạch Như Ngọc, Tô Tử Mạch thấy thế không kìm được nắm chặt nắm tay chuẩn bị sẵn sàng ra đòn, nàng thật sự không có gì để tin tưởng vào thân thủ của Bạch Như Ngọc này.
Đứa bé xui xẻo này từ nhỏ đã trúng độc nhưng nào có biết, lúc trước nếu không phải được nàng bắt gặp kịp thời ra tay cứu giúp có lẽ hiện tại cái mạng nhỏ bé cũng chẳng còn. Tô Tử Mạch cũng không dám trông cậy vào việc hắn ta có thể đối phó được mấy cái tên nhãi lưu manh trước mặt này.
Chỉ là một màn kế đó đã khiến Tô Tử Mạch lau mắt mà nhìn Bạch Như Ngọc. Chỉ thấy Bạch Như Ngọc vậy mà lại đón đầu những tên tiểu lưu manh vọt qua, thậm chí trên người hắn ta còn có thêm tia sáng màu lam tỏa ra.
Vừa thấy được tia sáng linh lực màu lam này, Tô Tử Mạch biết ngay tuy dáng vẻ của Bạch Như Ngọc nhìn yếu đuối như sên trói gà không chặt nhưng trên thực tế thế mà còn sở hữu tu vi Linh Vương. Nếu thân thể hắn ta chưa từng chịu ảnh hưởng của độc tố nói không chừng hiện tại cũng là một linh đế. Thiên phú kiểu này đã xem như đã rất tốt rồi.
Bạch Như Ngọc này vừa ra tay là mấy tên nhãi lưu manh kia đương nhiên chẳng phải là đối thủ. Mấy tên nhãi lưu manh đó cùng lắm chỉ là học chút công phu mèo cào, tu vi cao tay lắm chỉ là linh sĩ cấp bậc linh sư, có tên thậm chí còn chẳng phải người tu luyện, ở trước mặt Bạch Như Ngọc tất nhiên là không có chút nào sức chống cự nào rồi.
Chỉ thấy khi Bạch Như Ngọc ra tay động tác phóng khoáng tự nhiên, giữa những lần vạt áo tung bay là mấy tên lưu manh đều bị đánh ngã xuống đất đau đớn kêu rên.
Số lượng lưu manh còn lại tuy nhiều nhưng vừa thấy được thân thủ Bạch Như Ngọc lợi hại như thế, mấy tên lưu manh đó cũng sẽ không nói nghĩa khí này nọ gì cả, chỉ là trong nháy mắt đã sợ tới mức vội vàng chạy trốn, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.