Khi Tô Tử Mạch hạ quyết tâm thì đột nhiên nàng cảm thấy ớn lạnh ở phía sau lưng, lúc này nàng hoàn toàn không kịp quay đầu lại xem xét tình hình, nàng gần như vô thức nhanh chóng né sang một bên.
“Vụt!”
Chỉ nghe thấy một tiếng động, chỗ Tô Tử Mạch đứng lúc nãy có một vệt kiếm sâu, còn lúc này Tô Tử Mạch quay đầu lại thì thấy một nam tử trung niên tóc dài áo xanh đang thản nhiên nhìn nàng.
Nam tử đang cầm một thanh trường kiếm, thanh kiếm này dường như chẳng có gì khác biệt so với những thanh kiếm bình thường, tuy nhiên khi Tô Tử Mạch nhìn thấy ánh sáng lóe lên trên lưỡi kiếm thì nheo mắt lại theo phản xạ, ánh sáng lóe của cây kiếm này rất sắc bén, đây chắc chắn là một thanh kiếm tốt và nam nhân này là một cao thủ dùng kiếm.
“Ngươi là ai? Lén lút lẻn vào cung có ý đồ gì?”
Khi Tô Tử Mạch đang kích động thì nam tử đột nhiên chủ động lên tiếng hỏi Tô Tử Mạch, giọng điệu ông ta lạnh lùng không cảm xúc nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, giống như muốn nhìn thấu nàng vậy.
Trước câu hỏi của tên này Tô Tử Mạch nhanh chóng nghĩ cách, tên này chắc chắn là cao thủ kiếm khách trong hoàng cung, dựa vào thực lực lúc ông ta vung kiếm lúc nãy thì sợ là ít nhất cũng là một linh đế.
Với tu vi bây giờ của Tô Tử Mạch cho dù không thua ông ta ta thì việc muốn thoát khỏi ông ta là một chuyện không hề dễ dàng, một khi làm lớn chuyện thu hút các thị vệ và cao thủ khác, đến lúc đó thì nàng sẽ càng khó trốn thoát hơn.
Thấy Tô Tử Mạch vẫn không lên tiếng, kiếm khách đó cười khẩy nói: “Ngươi đừng hòng kéo dài thời gian, không ai có thể chạy thoát khỏi lưỡi kiếm của ta, tốt nhất là ngươi nên thành thật nói ra tất cả để tránh phải chịu đau khổ về thể xác.”
Nghe thấy vậy Tô Tử Mạch càng lo lắng hơn, tình hình bây giờ rất bất lợi cho nàng, xem ra chỉ có thể mạo hiểm liều mạng một phen thôi.
Vừa nghĩ Tô Tử Mạch vừa chuẩn bị ra tay, đúng lúc này vang lên giọng nói của Bạch Như Ngọc: “Tô cô nương sao lại chạy đến đây? Không phải ta bảo cô nương đi theo ta đừng chạy lung tung sao, đúng là làm người khác phải lo lắng!”
Nghe thấy giọng nói này Tô Tử Mạch vô cùng vui mừng, không ngờ vào thời khắc quan trọng mà có cứu tinh xuất hiện.
Tô Tử Mạch quay người nhìn, lúc này Bạch Như Ngọc đã chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, Tô Tử Mạch vội vàng nói: “Ngại quá, lúc nãy ta nhất thời tò mò muốn đi đi loanh quanh trong cung kết quả không cẩn thận lạc đường, còn bị vị tiên sinh này hiểu lầm nữa, ta rất xin lỗi.”
Bạch Như Ngọc đã ra tay cứu giúp nên Tô Tử Mạch cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, nàng bắt đầu thể hiện kỹ năng diễn xuất thần sầu của mình, Bạch Như Ngọc cũng rất phối hợp: “Bỏ đi, bỏ đi, không thể hoàn toàn trách ngươi, đúng rồi để ta giới thiệu với ngươi, vị này là Dương Huân, kiếm sĩ có tiếng của nước Võ Xương bọn ta và là thống lĩnh của thị vệ hoàng cung.”
Nghe Bạch Như Ngọc nói nàng mới biết tên của kiếm khách này là Dương Huân, Tô Tử Mạch vội vàng mỉm cười nói với Dương Huân: “Kiếm thuật của Dương thống lĩnh quá tuyệt diệu, lúc nãy ta cũng coi như đã được lĩnh giáo qua, đúng là khiến người ta bái phục!”
Thấy Bạch Như Ngọc và Tô Tử Mạch kẻ tung người hứng, mặc dù ánh mắt ôngông ta nhìn nàng vẫn có sự cảnh giác nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Nếu đã là bằng hữu của hoàng tử bệ hạ thì bỏ đi, vẫn mong tiểu hoàng tử trông chừng bằng hữu của mình cho tốt, tránh gây hiểu lầm không đáng có.”
Nói xong Dương Huân quay người rời đi rồi trong nháy mắt biến mất tăm.
Lúc này Tô Tử Mạch mới thở dài một hơi nói: “Hoàng tử bệ hạ, xem ra ta lại nợ ân tình của ngươi rồi!”
“Tô cô nương, người khác gọi ta là hoàng tử cũng thôi đi, Tô cô nương đừng gọi ta như vậy, nghe rất kỳ cục, cứ gọi ta như trước đây đi.”
Tô Tử Mạch cũng không phải loại người già mồm bèn lập tức gật đầu: “Được, vậy sau này ta vẫn sẽ gọi ngươi là Bạch công tử, được không, kiếm pháp của tên lúc nãy quả thực không tầm thường, lúc nãy suýt nữa ta bị ông ta đánh bị thương, nước Võ Xương của mấy người đúng là ngọa hổ tàng long.”
Bạch Như Ngọc nghe xong tự đắc nói: “Đương nhiên, người nước Võ Xương bọn ta có rất nhiều người võ công cao cường, Dương thống lĩnh là cường giả Linh Đế cấp chín, hơn nữa ta cũng không ngại nói thật cho ngươi biết, trong hoàng cung này, có rất nhiều người còn mạnh hơn cả Dương thống lĩnh, Tô cô nương tốt nhất đừng đi lung tung một mình trong cung, lần này ta tình cờ bắt gặp mới có thể giải vây cho, nhưng lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.”
Nghe Bạch Như Ngọc nói vậy Tô Tử Mạch gật đầu theo phản xạ, trước đó nàng quả thực là bất cẩn, số lượng cường giả trong hoàng cung nhiều hơn những gì nàng nghĩ, nếu như hành động đơn độc thì quả thực quá nguy hiểm, chi bằng cứ đi cùng hoàng tử Bạch Như Ngọc rồi từ từ tìm cơ hội hỏi rõ lai lịch của miếng ngọc huyết đó.
Nghĩ vậy Tô Tử Mạch gật đầu nói: “Bạch công tử, ngươi nói quả thực rất có lý, nhưng ta đến hoàng cung để làm một việc rất quan trọng, nếu như ta đi theo người chỉ sợ sẽ gây rắc rối cho ngươi.”
Bạch Như Ngọc nghe thấy vậy bèn mỉm cười: “Tô cô nương không cần khách sáo, nhưng có một chuyện mà ta luôn rất tò mò, Tô cô nương vất vả lẻn vào cung như vậy rốt cuộc là vì chuyện gì? Nếu như Tô cô nương thực sự xem tại hạ là bằng hữu thì có thể nói ra, có lẽ tại hạ có thể giúp được.”
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy nàng đột nhiên lộ ra vẻ mặt do dự, thay phụ mẫu báo thù là bí mật của nàng, Tô Tử Mạch không muốn nhiều người biết chuyện này.
Nhưng Bạch Như Ngọc đã giúp đỡ nàng rất nhiều lần, nàng cũng tin tưởng hắn ta, chỉ mình nàng thì muốn điều tra chuyện năm đó thực sự rất khó, chi bằng nói sự thật cho Bạch Như Ngọc biết nói không chừng Bạch Như Ngọc thực sự có thể giúp được nàng cũng nên.
Nghĩ vậy Tô Tử Mạch bèn hít một hơi thật sâu nói: “Được thôi! Bạch công tử giúp ta nhiều lần như vậy rồi, ta nợ ngươi nhiều ân tình như vậy, có vài chuyện có thể nói cho ngươi biết, lần này ta nghĩ cách vào cung là vì để điều tra chân tướng về cái chết năm đó của phụ mẫu! Ngươi có biết miếng ngọc bội này ở đâu không?
Vừa nói Tô Tử Mạch vừa đưa ngọc huyết cho Bạch Như Ngọc, hắn ta nhận lấy rồi nhìn thật kỹ, sau đó nghiêm mặt nói: “Tô cô nương, miếng ngọc huyết này là vật của nước Võ Xương, đánh giá chất lượng và hoa văn trên miếng ngọc huyết này thì đây chắc là vật trong hoàng cung của nước Võ Xương, sao nó lại rơi vào tay cô nương?”
Nghe Bạch Như Ngọc nói vậy, Tô Tử Mạch đột nhiên trở nên kích động: “Ngươi chắc chắn miếng ngọc này là đồ vật trong hoàng cung chứ? Vậy ngươi có biết miếng ngọc huyết này là của ai không?”
Lúc này Tô Tử Mạch vô cùng nóng lòng muốn biết chủ nhân ngày đó của miếng ngọc huyết là ai, người này cho dù không phải là hung thủ giết chết phụ mẫu nàng thì chắc chắn cũng biết nội tình năm đó.