Phần thưởng này khiến cho những tân đệ tử này đối Tô Tử Mạch càng thêm căm ghét, mắt thấy cuộc so tài giữa các tân đệ tử đã kết thúc, tất cả mọi người đều giải tán.
Tô Tử Mạch vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy Lâm Thi Vũ mà trước đó nàng đã gặp, Lâm Thi Vũ thấy Tô Tử Mạch bước tới cười nói: “Sư muội Tử Mạch, muội không cần vì chuyện ngoài ý muốn vừa rồi mà khó chịu, cuộc so tài giữa các tân đệ tử chỉ là một cuộc khảo nghiệm nho nhỏ mà thôi, cho dù muội xếp hạng chót cũng còn có cơ hội làm lại mà!”
Lúc Lâm Thi Vũ an ủi Tô Tử Mạch, ánh mắt lại cố ý hướng tới Bạch Lạc đang ở phía sau.
Những lời này giống như là an ủi Tô Tử Mạch nhưng ngược lại chính là biểu diễn cho Bạch Lạc xem.
Tô Tử Mạch nghe thấy những lời này không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh, mà Bạch Lạc lại nhìn Lâm Thi Vũ cười nói: “Sư muội đang nói cái gì vậy? Vừa rồi Tử Mạch đã giành được hạng nhất cuộc so tài giữa các tân đệ tử, sao lại có thể là xếp hạng chót được chứ?”
“Cái gì? Hạng nhất sao? Không phải lò luyện dược của muội ấy phát nổ sao?”
Lâm Thi Vũ nghe vậy thì kinh ngạc, vừa rồi là nàng ta đích thân ra tay làm cho lò luyện dược của Tô Tử Mạch nổ tung mà.
Sau khi làm lò luyện dược của Tô Tử Mạch nổ tung, Lâm Thi Vũ thậm chí còn không ở lại tiếp tục xem nữa bởi vì nàng ta cho rằng Tô Tử Mạch nhất định sẽ xếp hạng chót.
Nhưng bây giờ thành tích của Tô Tử Mạch không những không phải là hạng chót mà lại là hạng nhất, chuyện này căn bản không có khả năng!
Nhìn thấy phản ứng của Lâm Thi Vũ kích động như vậy, Tô Tử Mạch không khỏi nhìn thoáng qua Lâm Thi Vũ, nàng ta biết chuyện vừa rồi lò luyện dược phát nổ nhưng chuyện nàng giành được hạng nhất nàng ta lại không biết, điều này rất đáng để suy ngẫm đây.
Lúc này Bạch Lạc mặt mày hớn hở nói: “Lâm sư muội không biết rồi, Tử Mạch thực sự là luyện dược sư có thiên phú mạnh nhất ta gặp trong mấy năm nay, cho dù lò luyện dược phát nổ phải bắt đầu luyện chế lại từ đầu, nàng ấy cũng có thể dùng thời gian ngắn nhất để điều chế ra nhất phẩm tụ linh đan sơ cấp, thành tích này có thể nói là còn mạnh hơn so với muội trước đây!”
Bạch Lạc không tiếc lời khen ngợi Tô Tử Mạch nhưng những lời này lọt vào tai Lâm Thi Vũ sao lại chói tai như vậy.
Phải biết rằng trong điện Thần Dược, thiên phú của Lâm Thi Vũ chỉ đứng sau luyện dược sư thiên tài Bạch Lạc, người trong điện Thần Dược ai cũng xem nàng ta và Bạch Lạc là một cặp kim đồng ngọc nữ.
Nhưng bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một Tô Tử Mạch, không nói tới thiên phú của Tô Tử Mạch mạnh hơn nàng ta nhưng bây giờ đến cả Bạch Lạc đối với Tô Tử Mạch cũng khen ngợi không dứt.
Lâm Thi Vũ đè nén sự ghen ghét đố kị trong lòng, miễn cưỡng nở một nụ cười nói: “Thật sao? Vậy phải chúc mừng Tô sư muội rồi!”
Mặc dù ngoài miệng nói lời dễ nghe nhưng trong lòng Lâm Thi Vũ đã hạ quyết tâm, sau này nhất định không để cho Tô Tử Mạch được sống dễ chịu!
Đều là nữ tử Tô Tử Mạch chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấu được lớp ngụy trang của Lâm Thi Vũ, nói thẳng: “Đa tạ Lâm sư tỷ, ta còn có chút chuyện xin đi trước, cáo từ!”
Sau khi nói xong Tô Tử Mạch trực tiếp xoay người rời đi, nhìn thấy bóng dáng Tô Tử Mạch rời đi, Bạch Lạc lại thở dài: “Tài năng xuất chúng, tính tình tiêu sái, Tô sư muội có thể gia nhập vào điện Thần Dược, đúng là một may mắn lớn của điện Thần Dược chúng ta!”
Thấy Bạch Lạc vẫn còn nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mạch, Lâm Thi Vũ lại càng tức giận hơn, trong lòng đã bắt đầu vạch ra kế sách đối phó với Tô Tử Mạch rồi.
Sau khi Tô Tử Mạch rời khỏi điện Thần Dược, cũng không trực tiếp trở về Tô gia mà tới Đan dược phòng Đại Phong lớn nhất trong thành.
Vừa bước vào Đan dược phòng, hai mắt Tô Tử Mạch đã sáng lên, diện tích của Đan dược phòng ước chừng to bằng sân bóng rổ, trên kệ bày đủ loại đan dược dược liệu, còn có một vài công cụ luyện dược nữa.
Một nữ nhân phía sau quầy hàng thấy Tô Tử Mạch bước vào, ngẩng đầu liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Vị tiểu thư này cứ tùy ý xem, muốn cái gì thì nói là được!”
Nói về chưởng quầy của Đan dược phòng, nữ nhân này cũng được xem như là hiểu biết sâu rộng, một vị khách vừa bước vào cửa có tiền hay không nàng ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra rồi.
Y phục của Tô Tử Mạch cũng không lộng lẫy, vừa nhìn đã thấy không giống người có tiền rồi, nữ chưởng quầy này đương nhiên sẽ không đặc biệt để tâm.
Lúc này Tô Tử Mạch đi tới trước quầy, nhìn nữ chưởng quầy kia nói: “Ta không phải tới để mua đồ, ta tới để bán đồ!”
“Bán đồ sao?” Nữ chưởng quầy ngẩng đầu lên nhìn Tô Tử Mạch đánh giá một lúc, sau đó nói: "Đan dược phòng Đại Phong chúng ta mặc dù có nghiệp vụ thu mua nhưng những đan dược rác rưởi chúng ta sẽ không nhận đâu!”
Mặc dù nữ chưởng quầy không nói rõ nhưng ý tứ như vậy cũng quá rõ ràng rồi.
Rõ ràng trong mắt nữ chưởng quầy này, Tô Tử Mạch chắc chắn không thể mang tới hàng tốt nào cả, vẫn là không nên lãng phí thời gian của nhau.
Đương nhiên Tô Tử Mạch cũng nhìn ra được nữ chưởng quầy này khinh thường nàng, cho nên trực tiếp đập viên đan dược cao cấp mà vừa rồi nàng chế tạo lên quầy.
“Đây là một bình cửu phẩm tụ linh đan cao cấp, không biết có đủ tư cách khiến cho Đan dược phòng Đại Phong các người thu mua không?”
Nữ chưởng quầy vừa nghe thấy sắc mặt không khỏi biến đổi, mặc dù Đan dược phòng Đại Phong là Đan dược phòng lớn nhất trong thành những đan dược cao cấp ở đây cũng xem như là khá quý hiếm.
Nữ chưởng quầy kinh ngạc một lúc rồi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tô Tử Mạch, bị nữ chưởng quầy dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, nhất thời Tô Tử Mạch cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
“Ngươi rốt cuộc là có thể thu mua hay không? Nếu như không thể vậy ta lại đi nhà khác, không cần phải lãng phí thời gian của bổn tiểu thư đâu.”
Giọng điệu của Tô Tử Mạch có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nhưng lọt vào mắt của nữ chưởng quầy lại trở thành Tô Tử Mạch đang cắn rứt lương tâm.
Chỉ thấy nữ chưởng quầy đột nhiên vỗ tay một cái, cửa chính của Đan dược phòng đột nhiên đóng lại.
Nữ chưởng quầy nhìn Tô Tử Mạch nói “Trước đó vài ngày, Đan dược phòng của bọn ta đúng lúc bị mất mấy viên cửu phẩm tụ linh đan cao cấp, thì ra là bị ngươi trộm đi, vậy mà còn dám chủ động dâng tới cửa sao, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ tên trộm thật tốt này!”
Tô Tử Mạch nghe những lời như vậy toàn thân choáng váng, bản thân chẳng qua chỉ là đến bán đan dược thôi mà, sao bây giờ lại bị đối phương xem như đồ ăn cắp vậy, bị đổ oan như vậy Tô Tử Mạch nhất thời cũng tức giận.
“Hừ! Bổn tiểu thư trộm đan dược của các ngươi sao? Nếu đã vu oan cho bổn tiểu thư như vậy thì đừng trách bổn tiểu thư không khách khí!”
Tô Tử Mạch vừa nói vừa nâng tay lên, ngọn lửa lờ mờ trong lòng bàn tay Tô Tử Mạch trong nháy mắt phun ra.
Nữ chưởng quầy thấy vậy cũng trực tiếp từ dưới quầy rút ra một thanh trường kiếm, hai người trừng mắt nhìn nhau, nhìn điệu bộ giống như cuộc chiến lớn hết sức căng thẳng vậy.
“Mạnh Hân, bổn công tử cho ngươi làm chưởng quầy là để mở cửa làm ăn buôn bán, ngươi đóng cửa làm gì vậy?”
Lúc này đột nhiên có giọng nói của một người đàn ông vang lên trong cửa tiệm, sau đó là một nam nhân trẻ tuổi toàn thân mặc trường bào màu vàng bên hông có treo một miếng ngọc bội bước ra.
Nam nhân tướng mạo tuấn tú khuôn mặt trắng nõn, dáng người mảnh khảnh, ngược lại có cảm giác là nam nhân nhưng có chút giống nữ nhân.
Nữ chưởng quầy thấy nam nhân kia đi ra, vội vàng la lên: “Nhạc công tử, nữ nhân này trộm đan dược của Đan dược phòng chúng ta, bây giờ lại còn muốn bán tang vật cho chúng ta, ta đóng cửa tiệm là sợ nàng ta chạy mất!”