Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Sắc mặt Dạ Ly Thần lạnh lùng nói: “Tên húy của bản tôn ngươi không xứng đáng được biết, bây giờ bản tôn có vài vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi nghe cho kỹ đây!”

“Vâng! Ngài nói đi ạ!”

Lúc này, các chủ của Sát Thủ Các cúi đầu toát cả mồ hôi lạnh, không dám làm trái lời Dạ Ly Thần.

Lúc này Dạ Ly Thần mới chậm rãi lên tiếng nói: “Ai sai bảo ngươi giết nàng?”

Dạ Ly Thần vừa nói vừa nhìn Tô Tử Mạch, giờ phút này sắc mặt của Tô Tử Mạch đã trở nên nặng nề thêm đôi chút.

Nàng cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai có thù hằn với nàng sâu đậm đến như thế, thậm chí còn nhẫn tâm tìm đến sát thủ của Sát Thủ Các để ám sát nàng.

Dưới sự chất vấn của Dạ Ly Thần, các chủ của Sát Thủ Các đáp lại mà không cần phải suy nghĩ gì: “Có một nữ nhân đến ủy thác cho bọn ta, nhưng theo quy tắc bọn ta chỉ nhận tiền và làm việc, còn danh tính của khách hàng thì bọn ta không biết.”

Tô Tử Mạch sau khi nghe vậy liền vội vàng truy hỏi: “Ngươi nhớ xem nữ nhân đó bao nhiêu tuổi, tướng mạo như thế nào?”

Các chủ của Sát Thủ Các suy tư một chút rồi nói: “Nữ nhân đó tuổi tác không lớn lắm, trông cũng khá xinh đẹp, đúng rồi, trên ngực nàng ta có một tấm thẻ giống y như ngươi vậy!”

Nói đến câu cuối cùng thì các chủ của Sát Thủ Các đột nhiên chỉ vào ngực của Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch cúi đầu nhìn xuống, tấm thẻ trước ngực của nàng là ký hiệu của điện Thần Dược.

Mỗi đệ tử của điện Thần Dược đều có có ký hiệu như vậy ở trước ngực, nếu nói như vậy thì người muốn giết nàng cũng là đệ tử của điện Thần Dược sao?

Sau khi hiểu ra điều này thì tâm trí Tô Tử Mạch đột nhiên lại hiện ra một người, nếu nói rằng ở trong toàn bộ điện Thần Dược kẻ nào có động cơ để giết nàng thì dường như ngoại trừ Lâm Thi Vũ ra không có người thứ hai.

Xem ra sau khi Lâm Thi Vũ bị đuổi ra khỏi điện Thần Dược thì không thể nào nguôi ngoai được sự oán hận trong lòng, nên nàng ta đã tính toán tất cả nợ nần này lên đầu Tô Tử Mạch.

“Nàng biết đó là ai rồi à?”

Dạ Ly Thần nhìn thấy biểu hiện của Tô Tử Mạch không nhịn được bèn cất tiếng hỏi, Tô Tử Mạch nặng nề gật đầu.

“Hai vị, ta đã nói cho hai người nghe tất cả những gì ta biết rồi, liệu có thể tha cho ta một mạng được không?”

Các chủ của Sát Thủ Các đáng thương nhìn Dạ Ly Thần, nhưng Dạ Ly Thần còn không thèm nhìn về phía các chủ của Sát Thủ Các một cái, chỉ nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, thân thể các chủ Sát Thủ Các nặng nề ngã xuống đất, mãi cho đến khi sắp chết trong mắt vẫn tràn đầy vẻ nghi ngờ không hiểu nổi.

Bản thân rõ ràng đã giải thích hết tất cả mọi chuyện rồi, vậy mà tại sao vẫn không cho hắn ta một con đường sống?

Sẽ không có ai trả lời cho hắn ta câu hỏi này, nhưng nếu như sau khi hắn ta chết gặp phải những người đã bị hắn ta giết, thì có lẽ sẽ nhận được câu trả lời từ những người đó.

Sau khi giải quyết xong các chủ của Sát Thủ Các, Dạ Ly Thần cũng đưa Tô Tử Mạch rời đi.

Suốt quãng đường đi Tô Tử Mạch không ngừng nhíu mày, mặc dù bây giờ đã biết Lâm Thi Vũ là người muốn giết mình, nhưng Tô Tử Mạch không vui vẻ chút nào.

Sau khi Lâm Thi Vũ bị đuổi ra khỏi điện Thần Dược cũng không biết là đã đi đâu, biết được nàng chưa chết Lâm Thi Vũ nhất định sẽ không dừng lại ở đó đâu, nói không chừng lần sau sẽ lại tìm người nào đó đến đối phó với nàng nữa thôi.

Nhìn thấy Tô Tử Mạch cứ mặt ủ mày chau mãi, Dạ Ly Thần cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: “Tô Tử Mạch, rốt cuộc là kẻ nào muốn giết nàng vậy? Nàng nói cho bản tôn biết, bản tôn sẽ thay nàng giải quyết hắn ta!”

Nghe Dạ Ly Thần nói như thế nào, Tô Tử Mạch lắc đầu, vẻ mặt cố chấp nói: “Không cần đâu! Đây là việc của ta, ta có đủ năng lực để giải quyết, không liên quan gì đến ngài! Hơn nữa người muốn giết ta cũng là nữ nhân, chuyện giữa hai nữ nhân thì một nam nhân như ngài nhúng tay vào làm gì chứ!”

Mặc dù Tô Tử Mạch đã nói như vậy rồi, nhưng Dạ Ly Thần vẫn không yên tâm nói tiếp: “Không được! Nếu như trước đây không có bản tôn ra tay thì nàng chết trong tay của sát thủ rồi, bản tôn cũng không tin nàng có đủ năng lực để tự mình giải quyết chuyện này!”

Khi Tô Tử Mạch nghe được những lời này không khỏi giận run cả người lên, Dạ Ly Thần rõ ràng là đang xem thường nàng mà!

Tô Tử Mạch muốn phản bác lại lời nói của Dạ Ly Thần, nhưng sau khi nghĩ lại Dạ Ly Thần nói cũng có vẻ đúng.

Lần trước gặp phải sát thủ quả thực Tô Tử Mạch suýt chút nữa là đã toi mạng rồi, nếu Dạ Ly Thần không kịp thời ra tay giải giúp, thì có lẽ Tô Tử Mạch đã chết bởi nhát kiếm của tên sát thủ đó rồi.

Trong lòng nóng vội, Tô Tử Mạch dứt khoát trực tiếp đổi chủ đề: “Nếu ngài không nói suýt nữa là ta đã quên mất rồi, tại sao lúc đó ngài lại đột nhiên xuất hiện? Chẳng lẽ ngài đang theo dõi ta sao?”

Dạ Ly Thần không ngờ Tô Tử Mạch lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, sắc mặt hơi thay đổi: “Hừ! Nàng mơ mộng quá rồi đấy, bản tôn công việc bộn bề làm sao mà có thể thảnh thơi theo dõi nàng được, bản tôn chẳng qua chỉ tình cờ đi ngang qua thôi!”

“Tình cờ đi ngang qua thôi sao? Còn có chuyện trùng hợp như vậy à? Nơi ta gặp thích khách cách phủ đệ của ngài cực kỳ xa đấy, ngài lại tình cờ đi ngang qua đó sao?”

Đối mặt với sự chất vấn của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần càng thêm ngượng ngùng, chỉ có thể cãi bướng lại: “Bản tôn nói là đi ngang qua thì chính là đi ngang qua, chẳng lẽ bản tôn đi đâu cũng phải báo cáo với nàng hay sao, nàng tin cũng được không tin cũng không sao, bản tôn không muốn giải thích thêm nữa!”

Dạ Ly Thần nói xong liền xua tay, dáng vẻ trông rất tức giận.

Tô Tử Mạch nhìn thấy biểu cảm của Dạ Ly Thần như thế thì nụ cười càng rạng rỡ hơn, tiến đến trước mặt Dạ Ly Thần nở nụ cười xấu xa: “Dạ Ly Thần! Chẳng lẽ là ngài đang yêu thầm ta à?”

“Nói bậy! Bản tôn đường đường là Chí tôn của Vạn Thú. Trên đời không biết có bao nhiêu người phụ nữ mến mộ bản tôn và muốn tiếp cận bản tôn, bản tôn ra tay cứu nàng chỉ vì nàng còn nợ bản tôn chín mươi năm, nếu như nàng chết đi mất thì bản tôn bị lỗ to rồi!”

Tô Tử Mạch chỉ đang cố ý trêu chọc Dạ Ly Thần mà thôi, nghe thấy Dạ Ly Thần nói thế liền xua tay đáp lại: “Được rồi, được rồi, bổn tiểu thư tạm thời tin là ngài tình cờ đi ngang qua đấy, bây giờ chuyện của Sát Thủ Các đã kết thúc rồi, chúng ta ai về nhà nấy thôi!”

Vào ngay lúc Tô Tử Mạch định chia tay Dạ Ly Thần mỗi người đi một ngả, thì Dạ Ly Thần lại bất ngờ chặn đường của Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch thấy vậy liền cau mày lại: “Dạ Ly Thần, ngài như thế này là có ý gì đây? Ban nãy ta đã nói với ngài rất rõ ràng rồi, chuyện của ta ta có thể tự mình giải quyết, không cần ngài nhúng tay vào!”

Dạ Ly Thần cũng khá hiểu tính khí của Tô Tử Mạch, đây là lần đầu tiên hắn thấy một người phụ nữ mạnh mẽ và độc lập đến như vậy, nên càng thêm tán thưởng Tô Tử Mạch.

Nhìn thấy Dạ Ly Thần cười nhạt: “Bản tôn không muốn can thiệp vào chuyện của nàng, nhưng bản tôn có một đề nghị, nàng có thể nghe thử, còn về phần có muốn chấp nhận hay không là tùy vào nàng!”

Nghe thấy Dạ Ly Thần nói vậy, Tô Tử Mạch gật đầu nói: “Được rồi, vậy ngài nói ra xem là đề nghị gì?”

“Tuy rằng bản tôn không biết kẻ thù của nàng là ai, nhưng tu vi hiện tại của nàng thật sự quá thấp, e rằng tiếp theo nàng sẽ phải đối mặt những chuyện chém giết cực kỳ khó khăn, chỉ dựa vào tu vi hiện tại của nàng thì việc tự bảo vệ bản thân mình đã một vấn đề rồi!”

Mặc dù những lời này của Dạ Ly Thần không dễ nghe cho lắm, nhưng Tô Tử Mạch cũng hiểu rõ những gì Dạ Ly Thần nói đều là sự thật, vô thức gật đầu, chờ Dạ Ly Thần nói tiếp.

Dạ Ly Thần lúc này mới tiếp tục nói: “Bản tôn có thể đưa nàng trở về truyền thụ cho nàng một loại công pháp, để tu vi của nàng có thể tiến bộ trong một khoảng thời gian ngắn, đến lúc đó, cho dù là nàng muốn báo thù hay tự bảo vệ chính mình thì cũng đều sẽ chắc chắn hơn bây giờ rất nhiều.”

 

 
Nhấn Mở Bình Luận