Bạch Lạc trầm tư một lát mới nói: “Nói ra thì cách điện Thần Dược của chúng ta mấy chục dặm về phía đông có một bí cảnh Hang Mê Long, điện Thần Dược của chúng ta cũng có rất nhiều đệ tử đến đó để rèn luyện, nhưng nhiều năm vẫn chưa ai có may mắn nhặt được chỗ tốt nào từ bí cảnh đó cả.”
Tô Tử Mạch nghe vậy thì khuôn mặt không khỏi lộ vẻ tiếc hận: “Muội muốn đến bí cảnh cũng vì hy vọng ở đó có gì đó giúp muội tăng nhanh tu vi thôi, nếu ở đó chẳng có gì tốt thì qua đó làm gì cơ chứ?”
“Tô sư muội không thể nói vậy được, bí cảnh này quan trọng nhất là cơ duyên, truyền thuyết nói rằng trong Hang Mê Long có một loại quả thần có thể giúp tăng tu vi một cách nhanh chóng, chỉ là chưa từng có bất kỳ ai phát hiện ra mà thôi, không phải bất kỳ bí cảnh nào trên đại lục này đều có thứ đó đâu, đi thử một chút vẫn tốt hơn, hơn nữa bí cảnh này tương đối an toàn, dựa vào tu vi của Tô sư muội hiện nay thì cho dù một mình vào bí cảnh đó thì cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì quá lớn.”
Nghe Bạch Lạc phân tích một lúc thì Tô Tử Mạch cũng đã vô thức đồng tình gật đầu, bởi vì tu vi hiện tại của nàng cũng chỉ là cấp bậc linh sư mà thôi.
Tu vi này của nàng có thể xem như cao hơn không ít người tu luyện nhập môn khác, nhưng nếu so với những kẻ mạnh thực sự thì vẫn chẳng thấm vào đâu, thật sự là một cấp bậc vô cùng nửa vời.
Nếu bây giờ Tô Tử Mạch tuỳ tiện xông vào một bí cảnh cực kỳ nguy hiểm thì chưa nói đến việc gặp được kỳ ngộ nào mà có khi còn mất luôn tính mạng nữa.
Vì vậy, dường như bí cảnh Bạch Lạc vừa nói thực sự là phù hợp nhất cho Tô Tử Mạch lúc này, sau khi Tô Tử Mạch cân nhắc thấu đáo thì gật đầu nói: “Được, đa tạ Bạch sư huynh đã chỉ giáo.”
“Nếu Tô sư muội chuẩn bị đi bí cảnh này thì hay là để huynh đi cùng muội, dù sao hai người cùng đi vẫn dễ giúp đỡ nhau hơn.”
Tô Tử Mạch nghe hắn ta nói vậy thì lắc đầu nói: “Không cần đâu Bạch sư huynh, muội đi một mình là được rồi, không cần phải phiền đến Bạch sư huynh đâu.”
Bạch Lạc thấy Tô Tử Mạch cự tuyệt thì cũng không miễn cưỡng thêm nữa, sau khi kiểm tra vết thương của Tô Tử Mạch đã khỏi hẳn thì xoay người rời khỏi.
Hôm sau, lúc trời còn chưa sáng hẳn thì Tô Tử Mạch đã rời khỏi điện Thần Dược, đến chỗ bí cảnh mà Bạch Lạc nói hôm qua.
Đến trưa thì Tô Tử Mạch rốt cuộc cũng thấy được bí cảnh theo lời Bạch Lạc nói, trước mặt nàng là một hang động sâu không thấy đáy.
Tô Tử Mạch không khỏi cau mày khi nhìn cửa hang động đen ngòm này, sơn động này trông có vẻ quá bình thường nếu không phải do Bạch Lạc đã đề cập qua với nàng thì nàng nhất định không thể tưởng tượng được nơi này chính là Hang Mê Long đâu.
Tô Tử Mạch thấy hơi bối rối và hoài nghi trong lòng, nhưng dù sao thì cũng đã tới tận đây rồi, nếu tay trắng quay về thì chuyến này vô ích quá rồi, ít nhất nàng cũng muốn vào xem thử mới cam lòng.
Tô Tử Mạch nghĩ đến đây thì quyết tâm lập tức dâng cao, quyết định bước vào trong động xem thử.
Ngay khi Tô Tử Mạch bước vào trong sơn động này thì nàng cảm thấy toàn thân đột nhiên nhẹ bẫng trong chốc lát, giống như bản thân vừa đi xuyên qua thứ gì đó vậy.
Mà ngay sau đó thì Tô Tử Mạch bỗng thấy trước mắt sáng ngời, bản thân nàng thì đang ở trong một khu rừng.
Trong tầm mắt của nàng chỉ thấy toàn là những cây cổ thụ và bãi cỏ xanh mướt rộng lớn, cây cối tuyệt đối không thể sinh trưởng trong hang động được.
Tô Tử Mạch cũng bắt đầu mơ hồ hiểu được, cửa hang lúc nãy chỉ là cửa vào mà thôi, bí cảnh thực sự là thế giới bên trong hang động này.
Hiện tại Tô Tử Mạch đang ở trong một không gian khác, mà nơi này mới là Hang Mê Long thực sự.
Sau khi Tô Tử Mạch phát hiện ra điều này thì trong lòng vừa hưng phấn, kích động vừa hơi thấp thỏm, lo lắng vì đây là lần đầu tiên Tô Tử Mạch tiến vào một bí cảnh.
Tô Tử Mạch cố gắng trấn tĩnh lại, sau đó chọn ngẫu nhiên một hướng để đi.
Trước đó Bạch Lạc đã từng nói với nàng rằng trong bí cảnh khi chọn những hướng khác nhau để đi thì sẽ gặp phải những khảo nghiệm khác nhau, ví dụ như sẽ gặp phải những ma thú hung mãnh gì đó chẳng hạn.
Chỉ cần vượt qua được khảo nghiệm đó thì sẽ được tự động đưa ra khỏi bí cảnh, trong quá trình này thì tu vi cũng không tăng lên được bao nhiêu, cũng chỉ có tác dụng rèn luyện là chính.
Mà độ khó của khảo nghiệm này có liên quan đến cấp bậc tu vi của người tu luyện, cho nên người bình thường đều có thể thành công thông qua khảo nghiệm.
Khi Tô Tử Mạch nhớ đến những lời Bạch Lạc đã nói lúc trước thì trong lòng đã tự có tính toán, vừa bước nhanh về phía trước vừa cẩn thận đề phòng xung quanh, chuẩn bị đối phó với khảo nghiệm có thể xảy ra bất kỳ lúc nào đó.
Nhưng điều làm Tô Tử Mạch không ngờ tới chính là nàng đã đi trong bí cảnh này suốt một canh giờ rồi nhưng không hề gặp phải bất kỳ khảo nghiệm nào cả.
“Không phải Bạch Lạc gạt mình đấy chứ, nơi này làm gì có khảo nghiệm nào, đi lâu như vậy mà chẳng thấy gì cả.”
Nếu Tô Tử Mạch thực sự gặp phải khảo nghiệm gì đó thì nàng còn dễ chịu hơn bây giờ, tình cảnh lúc này càng khiến người ta nóng vội hơn nữa.
Bạch Lạc đã nói là sau khi vượt qua khảo nghiệm thì có thể rời khỏi bí cảnh, nhưng bây giờ chẳng có khảo nghiệm gì cả, mà Tô Tử Mạch cũng không có cách nào rời khỏi bí cảnh, chẳng lẽ nàng phải bị nhốt ở chỗ này cho đến chết hay sao.
Tô Tử Mạch nghĩ đến đây thì bắt đầu thấy hơi hoang mang, nhưng đúng lúc này Tô Tử Mạch đột nhiên phát hiện có ánh sáng phát ra cách chỗ nàng đứng không xa.
Tô Tử Mạch thấy ánh sáng thì ánh mắt lập tức sáng ngời, tự cổ vũ bản thân tiếp tục bước về phía trước một lần nữa.
Tô Tử Mạch đi thêm một lúc nữa thì mới phát hiện ở phía trước cách đó không xa có một hồ nước cực kỳ lớn, ánh sáng nàng nhìn thấy lúc nãy chính là ánh sáng phản chiếu từ tia sáng mặt trời chiếu vào mặt hồ.
Điều khiến Tô Tử Mạch càng vui mừng hơn nữa chính là, bên cạnh hồ nước có mấy cây cổ thụ cao chọc trời, thân cây thô to đến nỗi mấy người cũng ôm không xuể ấy.
Tô Tử Mạch bước nhanh đến dưới gốc cây cổ thụ, ngẩng đầu nhìn lên tán lá rậm rậm.
Trên đỉnh cao nhất của gốc đại thụ chọc trời dường như có một loại quả gì đó màu đỏ.
Tô Tử Mạch đột nhiên nhớ đến lời Bạch Lạc nói lúc trước, trong Hang Mê Long này có một loại quả thần, lẽ nào quả màu đỏ trên đó chính là quả thần đó.
Tô Tử Mạch nghĩ đến khả năng này thì trong lòng trở nên vô cùng kích động, đáng tiếc là cây cổ thụ này thực sự quá cao rồi.
Với tu vi của Tô Tử Mạch hiện tại thì nàng vẫn chưa thể ngự kiếm phi hành, chỉ còn cách ôm thân cây, định tự thân vận động leo lên hái quả đó xuống.
Khả năng vận động của Tô Tử Mạch cũng xem như tương đối nhanh nhẹn, nên tốc độ leo cây của nàng cũng không hề chậm.
Chỉ là Tô Tử Mạch mới vừa leo lên một đoạn thì đột nhiên nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt vang lên từ trên ngọn cây, không những thế dường như thân cây còn hơi rung lên khiến cho rất nhiều lá cây rụng xuống mặt đất.
Tô Tử Mạch thấy vậy thì khuôn mặt lập tức biến sắc, đột nhiên trong lòng nàng nảy lên một dự cảm không lành.
Ngay khi Tô Tử Mạch ngẩng đầu lên nhìn lại một lần nữa thì thấy hai bên thân cây xuất hiện hai chiếc đèn lồng cực lớn, bên trong đèn lồng còn tỏa ra ánh sáng xanh biếc.
Tô Tử Mạch nhìn thấy hai chiếc đèn lồng đột nhiên xuất hiện, cứ ngỡ bản thân bị hoa mắt, lúc này mới phát hiện hoá ra hai chiếc đèn lồng này là hai con mắt.
Đôi mắt đó là của một con rắn lớn, giờ phút này nó đang nhìn chằm chằm Tô Tử Mạch, chiếc lưỡi rắn đỏ hồng của nó cứ không ngừng phun ra nuốt vào.
Tô Tử Mạch nhìn thấy nó thì mồ hôi lạnh túa ra toàn thân, nhìn sơ qua thì có lẽ con rắn lớn này phải dài đến tận vài chục mét, cái đầu của nó có khi còn lớn hơn rất nhiều so với cả người của Tô Tử Mạch nữa.