Dường như con rắn lớn kia cũng rất kinh ngạc với sự xuất hiện của Tô Tử Mạch nhưng nó cũng rất nhanh đã phát hiện ra nguy cơ đang đến gần.
Lúc này Tô Tử Mạch cũng đã hiểu được, sự xuất hiện của con rắn lớn trên cây cũng không phải là vô duyên vô cớ, có khả năng cao chính là để bảo vệ quả thần rồi.
Nếu nàng muốn lấy được quả thần thì nhất định phải vượt qua con rắn lớn này trước, nhưng coi bộ con rắn lớn này không dễ đối phó một chút nào.
Tô Tử Mạch thấy hơi phân vân, không biết nên lựa chọn thế nào mới tốt nữa, nàng nên kiên trì tiến lên chiến đấu một trận với con rắn lớn này, biết đâu lại may mắn đánh thắng hay là cứ dứt khoát từ bỏ quả thần, leo xuống cho xong.
Nhưng Tô Tử Mạch vẫn chưa quyết định nên lựa chọn phương án nào thì con rắn lớn kia đã thay nàng quyết định rồi.
“Xì.”
Ánh mắt của con rắn lớn trở nên lạnh lẽo, tốc độ phun ra nuốt vào của lưỡi rắn cũng tăng nhanh hơn hẳn vừa nãy, vừa mở miệng đã phun một làn khói màu xanh lục về phía Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch thấy thế thì lập tức biến sắc, luồng khói màu xanh kia còn chưa đến gần mà nàng đã ngửi thấy mùi tanh tưởi rồi.
Không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn không phải thứ tốt lành gì, nếu thân thể dính phải đám khói xanh này thì chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Tô Tử Mạch nghĩ đến đây bèn lập tức buông lỏng tay nhảy khỏi thân cây, vị trí của Tô Tử Mạch bây giờ cách mặt đất khoảng hơn mười mét.
Tuy rằng Tô Tử Mạch chưa thể phi hành trên không nhưng vẫn có thể tiếp đất an toàn khi ở độ cao chừng này, còn tốt hơn so với việc bị dính phải đám khói xanh của con rắn lớn kia.
“Bịch.”
“A.”
Lúc Tô Tử Mạch rơi xuống đất thì vang lên một tiếng động khi thân thể tiếp đất, sau đó Tô Tử Mạch lại nhịn không được phải kêu ra tiếng.
Xem ra nàng vẫn đánh giá bản thân quá rồi, Tô Tử Mạch nhảy xuống từ độ cao này tuy là không chịu tổn thương gì lớn nhưng lại bị trật chân rồi.
Tô Tử Mạch vừa ôm lấy chân vừa định lấy thuốc ra bôi một chút, thì thoáng thấy thứ gì đó từ trên cao rơi xuống trúng người nàng.
Con rắn lớn đó vậy mà lại nhảy rơi xuống khỏi cây cùng với Tô Tử Mạch, cơ thể to lớn của nó còn đáp xuống ngay trên người Tô Tử Mạch, nếu nó thực sự đáp trúng thì Tô Tử Mạch bị đạp chết là cái chắc.
Đứng trước tình huống nguy cấp thế này, Tô Tử Mạch cũng không rảnh lo cho cổ chân còn đang đau đớn nữa, lập tức lăn một vòng mới kịp thời tránh thoát thảm trạng bị con rắn lớn kia đè chết.
Nhưng dù vậy thì tình huống bây giờ đối với Tô Tử Mạch cũng cực kỳ bất lợi, nàng vốn dĩ đã không phải là đối thủ của con rắn lớn này, đừng nói đến chuyện chân nàng vẫn còn đang bị thương.
“Bạch Lạc đáng chết, không phải đã nói bí cảnh này rất an toàn sao”
Tô Tử Mạch thầm mắng Bạch Lạc trong lòng, trước đó Bạch Lạc rõ ràng nói bí cảnh này không có gì nguy hiểm, những người khác tiến vào gặp phải những khảo nghiệm cũng đều cực kỳ đơn giản, mọi người đều có thể hoàn thành.
Sao đến lượt nàng tiến vào thì lại gặp phải con rắn lớn như vậy chứ, chẳng lẽ bản thân phải uổng mạng ở nơi này sao.
Khi Tô Tử Mạch tưởng tượng đến thảm trạng của mình thì cảm thấy vô cùng bi thương, dù sao nàng cũng là một người xuyên không mà, người xuyên không mà vừa xuyên qua đã chết như mình đúng là quá bi thảm rồi.
Lúc này con rắn lớn lại bò về phía nàng, giơ cái đuôi lên cao đánh về phía Tô Tử Mạch.
“Vút.”
Cái đuôi khổng lồ quất trong không trung tạo nên tiếng gió rất lớn, lúc này Tô Tử Mạch đã tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nàng không có cách nào để trốn thoát trong tình cảnh này, ngoại trừ nhắm mắt chờ chết thì nàng thực sự không nghĩ ra được cách nào khác.
Chỉ là sau khi nhắm mắt lại thì nàng đợi một hồi lâu vẫn không cảm nhận được sự đau đớn như trong tưởng tượng.
Tô Tử Mạch thấy hơi hoài nghi, ngay lúc nàng mở mắt ra thì thấy có một người đang đứng chắn trước mặt nàng, một bàn tay đang nắm chặt lấy cái đuôi rắn thô to kia.
“Dạ Ly Thần, sao ngài lại xuất hiện ở chỗ này?”
Người đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Tử Mạch không phải ai khác mà chính là Dạ Ly Thần.
Tô Tử Mạch thấy Dạ Ly Thần xuất hiện thì vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, tuy rằng trước đây Tô Tử Mạch nhìn Dạ Ly Thần rất không vừa mắt.
Mà ngay tại thời điểm chỉ cách cái chết trong gang tấc này, Dạ Ly Thần đột nhiên xuất hiện cứu nàng một mạng thì hắn lại giống như cứu tinh trời cao phái xuống cho Tô Tử Mạch vậy.
Nhưng bây giờ Dạ Ly Thần không có thời gian trả lời câu hỏi của Tô Tử Mạch vì hắn đang phải dốc toàn lực để đối phó với con rắn lớn trước mắt này.
Thực lực của con rắn lớn này vô cùng khủng bố, Dạ Ly Thần chính là cao thủ số một trên đại lục này mà khi đối đầu với nó vẫn phải dốc toàn lực ra chống đỡ.
Tô Tử Mạch thậm chí còn nhìn thấy trán của Dạ Ly Thần bắt đầu đổ mồ hôi khiến nàng cũng thấy sốt sắng trong lòng.
Nàng rất muốn tiến lên giúp đỡ Dạ Ly Thần đối phó với con rắn lớn, nhưng Tô Tử Mạch cũng biết với tu vi hiện tại của nàng thì cũng chẳng giúp ích được gì.
Tô Tử Mạch vô cùng căm ghét cảm giác bất lực tại thời khắc này, nói cho cùng cũng chỉ tại tu vi của nàng quá kém, nếu thực lực của nàng có thể mạnh mẽ hơn một chút thì bây giờ đã không phải trơ mắt nhìn cảnh này mà không giúp được gì rồi.
Trong lúc Dạ Ly Thần đang giằng co rất căng thẳng với con rắn lớn thì Dạ Ly Thần đột nhiên trầm mặt, miệng thì hét lớn giận dữ: “Con nghiệt súc này, lại dám càn rỡ trước mặt bản tôn như vậy, đúng là không tự lượng sức mình.”
Dạ Ly Thần vừa dứt lời thì trên người hắn đột nhiên toả ra ánh sáng vàng chói mắt.
Con rắn lớn kia ngay kia bị ánh sáng vàng kia chiếu đến thì dường như bị kinh sợ, cũng không dám đối đầu với Dạ Ly Thần nữa, lập tức quay đầu bò lên lại cây cổ thụ kia, chỉ trong chốc lát đã biến mất không thấy tung tích.
Dạ Ly Thần lúc này mới thở dài ra một hơi, Tô Tử Mạch vội vàng tiến đến gần hắn: “Dạ Ly Thần, ngài không sao chứ, con rắn lớn lúc nãy là loại gì vậy, đến cả ngài cũng không thể đối phó được sao?”
Trong ấn tượng của Tô Tử Mạch thì Dạ Ly Thần chính là đệ nhất cao thủ, vậy mà con rắn kia có thể khiến Dạ Ly Thần đối phó vất vả như vậy thì có thể thấy được con rắn lớn đó khẳng định không phải vật phàm.
Dạ Ly Thần sau khi nghe Tô Tử Mạch nói vậy thì vẻ mặt giống như đang bị sỉ nhục vậy, lập tức lộ vẻ tức giận nói: “Nói hươu nói vượn, sao bản tôn lại không đối phó được con súc sinh lúc nãy chứ, nàng không thấy bản tôn dùng thánh quang Vạn Thú Chí Tôn doạ con súc sinh kia chạy sao, nếu không phải trước đó bản tôn bế quan tu luyện gặp phải bình cảnh nên thực lực có chút suy yếu thì đã sớm tiêu diệt con súc sinh đó rồi.”
Tô Tử Mạch nghe vậy thì thấy nửa tin nửa ngờ nói: “Nếu thật sự là vậy thì tạm thời tin tưởng ngài nhưng tại sao ngài lại đột nhiên xuất hiện ở đây, vừa rồi nếu không phải ngài kịp thời xuất hiện, chắc ta khó giữ nổi cái mạng này rồi.”
Tô Tử Mạch nhớ lại tình cảnh lúc nãy vẫn còn thấy sợ hãi, Dạ Ly Thần nghe nàng nói vậy thì khẽ cười một tiếng nói: “Nàng nhớ kỹ bản tôn có ơn cứu mạng nàng là tốt rồi, lần này là nàng nợ bản tôn một ân tình.”
Tô Tử Mạch lần này cũng không phản bác lời của Dạ Ly Thần nữa, trái lại gật đầu nói: “Ngài nói đúng, lần này là ta nợ ngài, ta sẽ nhớ kỹ ân tình này.”
Tô Tử Mạch từ trước đến nay vẫn luôn là người ân oán phân minh, cho dù trước đây Dạ Ly Thần có những hành động tự luyến ngớ ngẩn đến mức nào thì ân tình cứu mạng lần này là thật.
“Dạ Ly Thần, ân cứu mạng của ngài sau này ta sẽ tìm dịp trả lại, nhưng điều cấp bách bây giờ là chúng ta nên nghĩ ra cách nào để thoát khỏi chỗ này trước đã.”
Tô Tử Mạch lúc này cũng không mơ tưởng gì quả thần nữa, chỉ cần có thể bình an thoát khỏi bí cảnh này là nàng đã cảm tạ trời đất rồi.
Dạ Ly Thần thế mà lại bình tĩnh nói với nàng: “Muốn rời khỏi nơi này cũng rất đơn giản, chỉ cần giết con súc sinh vừa nãy là được.”