Vân Hiểu Tinh cười híp mắt, nhìn về phía Tiêu Quân Hạo: "Bát Hoàng tử, ngài tự rót hay để ta hầu hạ ngài?"
Tiêu Quân Hạo im lặng nâng chén trà lên.
Vân Hiểu Tinh mỉm cười, sau đó lại bổ sung: "Vì công hiệu của thuốc, phải uống cho đủ số lượng, điện hạ, mời dùng trà!"
"1 Π
Vất vả lắm mới uống hết một nồi, Vô Tung thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp lên tiếng, Ngọc Trân đã che mũi, lại bưng một nồi "trà" khác đi vào!
Vân Hiểu Tinh vỗ tay, nghiêm mặt: "Điện hạ, mời dùng trà!"
"I 11
Tiếp tục vất vả uống hết trà, Vô Tung tranh thủ đưa một chén trà xanh cho hắn súc miệng: "Điện hạ, ngài uống đi cho đỡ ngấy."
Tiêu Quân Hạo nhìn chén nước, yết hầu khẽ chuyển động, quả quyết đẩy Vô Tung ra, xoay người đi ra ngoài.
Vân Hiểu Tinh giả vờ ngăn cản, chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp: "Điện hạ đi đâu vậy? Còn chưa tới trưa mà đã muốn đi rồi sao? Nếu ngài chịu không nổi thì cứ việc nói thẳng, ta tìm người khác là được mà."
Tiêu Quân Hạo nhìn vẻ mặt "ta rất là hiền lành, ta rất là rộng lượng" của nữ nhân kia, mí mắt hơi giật giật, hắn từ tốn nói: "Ta đi thay y phục."
"Được, ta chuẩn bị thêm vài món tốt để chờ ngài." Vân Hiểu Tinh ân cần nói: "Ngài nhớ đi nhanh chút nhé."
"..." Tiêu Quân Hạo xoay người bỏ đi, chỉ thấy dáng vẻ của hắn có vài phần trầm trọng.
Ngọc Trân lo lắng: "Tiểu thư, người nói xem điện hạ có quay lại không?"
Thuốc là do Ngọc Trân nấu, đến người nấu đã hơi không chịu nổi rồi, nói chi đến người uống!
Vân Hiểu Tinh cười tủm tỉm: "Yên tâm, nhất định hắn sẽ đến"
Trên phương diện khác tên chó má này đúng là chả ra gì, nhưng riêng chuyện giữ lời hứa thì vẫn rất ra dáng nam nhân.
"Đồ ta dặn ngươi chuẩn bị đâu rồi?"
"Có đây ạ!"
Ngọc Trân giơ tay lên, lóe lên tia sáng lạnh lẽo bức người!
Tiêu Quân Hạo thay y phục rồi quay lại thì thấy cảnh này, bước chân chợt dồn sức!
Vô Tung kinh ngạc: "Đây là cái gì vậy?"
"Châm bạc, dùng để châm cứu đó!" Ngọc Trân nói lớn.
"Đương nhiên ta biết là dùng để châm cứu rồi, nhưng châm cứu có cần... cần nhiều châm bạc vậy hả?" Vô Tung nhìn chủ nhân nhà mình sắp bị châm thành con nhím, nhỏ giọng hỏi: "Sẽ không sao đâu đúng không?"
"Thuật châm cứu bác đại tinh thâm, vừa mới uống thuốc xong, kiểu gì cũng sẽ phải phát tán ra, chứ nếu để nghẹn lâu cũng không tốt." Vân Hiểu Tinh cười nhẹ nhàng, đôi mắt cong cong, trông như một chú mèo xảo quyệt: "Điện hạ, thần thiếp làm dịu cho người nhé, được không?"
Nàng hơi cúi đầu, một lọn tóc đen khẽ rơi vào mặt Tiêu Quân Hạo, hắn vô thức nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên đôi gò má trắng nõn không tì vết của nàng, da nàng trơn láng, mịn màng như gốm sứ, làm hắn bỗng nhớ đến đêm ngày đại hôn...
Dù biết dưới gương mặt xinh đẹp này cất giấu một tâm địa như ác quỷ, nhưng lồng ngực hắn vẫn không kìm được mà khô nóng, đáy mắt hắn tối sầm lại.
Hắn lấy lại bình tĩnh, thu lại cảm xúc, lạnh lùng nói: "Tùy ngươi"
"Điện hạ đúng là người sảng khoái thật đấy!" Vân Hiểu Tinh cong mỗi cười: "Thần thiếp tuyệt đối sẽ không phụ mệnh"
Châm bạc lành lạnh lóe lên, đâm vào huyệt Thái Dương!
Cơ thể Tiêu Quân Hạo hơi run lên!
Châm cứu xong là đến tắm hơi, trong bồn tắm có đầy mấy thứ hình thù kỳ lạ, bước vào cử như dầu sôi lửa bỏng, xương cũng đau đớn không thôi.
Sau khi ngâm người là đến bữa cơm vô cùng bổ dưỡng, rắn, côn trùng, chuột, kiến làm đủ các món xào, chiên, rán, hấp, rõ ràng phải vẹn toàn sắc hương mỹ vị, nhưng đằng này lại nửa chín nửa sống, máu thịt bét nhè.
Sau bữa cơm vô cùng bổ dưỡng là nằm giường băng chữa thương, giường băng dày ba thước, lạnh lẽo dọa người, nhìn thôi cũng đã thấy lạnh.
"Hôm nay cực cho điện hạ rồi, chắc ngài cũng đã mệt, cũng không còn sớm nữa, hay là ngài đi ngủ sớm đi nhé, giường cũng đã chuẩn bị ổn cả rồi, thần thiếp có hiền huệ không nào?"
11
Tiêu Quân Hạo hững hờ leo lên giường, dù hắn thân kinh bách chiến, cũng bị hơi lạnh thấu xương dọa cho giật cả mình.
Hắn giương mắt nhìn dáng vẻ đang xem trò vui của Vân Hiểu Tinh, xương hàm hắn căng chặt, nhắm mắt lại.
Mắt không thấy tâm không phiền!
Vân Hiểu Tinh nhìn cơ thể người đàn ông đang nằm trên giường băng lạnh giá, trong lòng sướng rơn: "Ta cũng mệt rồi, ngài cứ nghỉ ngơi đi nhé!"
Nàng ngáp một cái, xoay người đi vào phòng.
Vô Tung lặng lẽ lùi nửa bước, không dám ngăn cản nàng.
Mẹ ơi, nữ nhân này đáng sợ quá đi mất!
Sau khi quậy một bữa không lớn cũng chẳng nhỏ, Vân Hiểu Tinh cũng đã bình tĩnh lại. Nàng cũng không phải một người thích vẽ chuyện, Tề Lâm Mạn bị mất mặt, mấy ngày gần đây đều trốn trong Tri Xuân uyển không ra ngoài, cuối cùng phủ Bát Hoàng tử cũng được một hồi yên tĩnh.
Chỉ là, yên tĩnh đến mức hơi khó tin!
Sau khi Tiêu Quân Hạo bãi triều quay về, thấy phủ Bát Hoàng tử tự nhiên yên ắng, thậm chí còn thấy hơi không quen, thế là gọi Lưu quản sự đến: "Phủ làm sao đấy?"
"Trắc phi nương nương chủ quản việc trong phủ, mọi việc đều thỏa đáng." Lưu quản sự suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu: "Hoàng phi nương nương si mê hoa cỏ, rất ít khi rời khỏi Hợp Tâm uyển."
Bà cô tổ này vừa ra khỏi cửa là gió tanh mưa máu, Lưu quản sự thật lòng nghĩ rằng nàng vẫn nên đừng ra ngoài thì hơn.
Tiêu Quân Hạo không kìm được mà nhớ tới loại "trà" kinh khủng ngày đó, lưỡi vô thức cảm thấy đắng ngấy, yết hầu hắn co rút lại, nói: "Từ bao giờ mà nàng ta lại có hứng thú với hoa cỏ đấy?"
"Cái này..." Lưu quản sự khổ sở đáp: "Nô tài không biết ạ."
Tiêu Quân Hạo chợt nhớ đến dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của nàng ngày đó, hắn khẽ híp mắt lại.
Vân Hiểu Tinh thay đổi quá nhiều, nhiều đến mức khiến hắn bất giác hoài nghi, đây có thật sự là nữ nhân đã từng đeo bám hắn không rời trước kia không?
Còn chưa nghĩ ngợi xong, hắn bỗng nhìn thấy ánh sao chợt lóe ở chân trời hướng Tây Bắc.
Hắn ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy đám mây đen vừa dày vừa nặng đang che lấp mặt trời, trong lớp sương mù dày đặc, tinh tượng hỗn độn, dường như có một ngôi sao vụt sáng cực chói rồi biến mất, trong chốc lát đã lẩn mình vào đám mây đen, chút ánh sáng cũng chẳng còn, khiến hắn hoảng hốt, cứ ngỡ là ảo giác của mình.
Dị tượng xuất hiện trên bầu trời, là phúc, cũng có thể là họa. Sắc mặt Tiêu Quân Hạo trầm xuống, lòng hắn bỗng nảy sinh chút bất an.
Đương nhiên Lưu quản sự cũng nhìn thấy cảnh này: "Ban ngày ban mặt mà lại lóe lên ngôi sao kỳ lạ này, có lẽ Khâm Thiên giám đang bắt đầu tính toán rồi đây." Lại nhớ đến Tiêu Quân Hạo không tin vào những chuyện chiếu mệnh thế này, ông ấy vội nói: "Là nô tài lắm miệng, mong điện hạ thứ tội.
Tiêu Quân Hạo thu tầm mắt lại, hắn suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: "Từ hôm nay giám sát chặt chẽ cửa ngõ, nghiêm cấm hạ nhân ăn nói hàm hồ"
"Vâng!"
Tiêu Quân Hạo đoán không sai, hôm sau lúc thượng triều, Khâm Thiên giám tẩu chuyện hiện tượng ngôi sao kỳ dị kia lên.
Khâm Thiên giảm chủ nói mãi không ngừng: "Đêm qua thần quan sát, phát hiện ngôi sao này cực kỳ kỳ lạ, vi thần đã tìm đọc cổ thư, chứng minh đêm hôm qua là Phượng Tinh ngàn năm khó gặp, vẫn chưa đến ngàn năm, không ngờ nay đã xuất hiện ở Đại Lệ ta, đủ để chứng minh công đức của Hoàng thượng sánh như đất trời! Cổ thư có lời, có Phượng Tinh sẽ có được thiên hạ, nhưng hôm qua mây đen rất dày, không thể kiểm tra rõ ràng kịp lúc, bệ hạ cứ yên tâm, Khâm Thiên giảm sẽ dồn toàn lực để tìm cho ra vị trí của Phượng Tinh vì bệ hạ
Quả nhiên Hoàng đế Đại Lệ cực kỳ hứng thú, lúc sau còn gọi riêng Khâm Thiên giám ở lại, trò chuyện thật vui, thậm chí còn vì thế mà thay đổi việc bàn chuyện quân cơ. Ngũ Hoàng tử Tiêu Quân Vĩ và Tiêu Quân Hạo vốn dĩ định cùng tham gia cuộc họp quân cơ, hai người nhìn nhau, Tiêu Quân Vĩ nói: "Bát đệ, huynh đệ ta đã lâu không gặp, nói chuyện chút chứ?"
Tiêu Quân Vĩ bị tật ở chân, đi đâu cũng phụ thuộc vào xe lăn, Tiêu Quân Hạo biết hắn ta có chuyện muốn nói, bèn cho mọi người lui ra, đích thân đẩy xe lăn.
Tiêu Quân Vĩ nhìn hắn: "Bát đệ, đệ thấy chuyện này thế nào?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!