Vân Duệ Khải ho khan một tiếng: “Tinh Nhi nói rất có lý, Lục Thị, bà thừa dịp làm tròn đạo hiếu cho tốt, đừng làm nhạc mẫu phải lo lắng”
Lục Thị sắp tức đến phát khóc: “Tướng quân, sao ngài có thể..
Sự thiên vị này cũng quá mức chênh lệch rồi đấy!
Vân Giai Ý sợ Lục Thị lại gây ra chuyện gì, vội vàng kéo Lục Thị lại: “Mẹ, cha nói cũng có lý, con và người cùng tới giường của ngoại tổ mẫu làm tròn đạo hiếu, chắc chắn ngoại tổ mẫu sẽ có thể sớm bình phục.
Vân lão phu nhân ho khan một tiếng thật mạnh, lạnh lùng liếc mắt Vân Hiểu Tinh, trầm giọng nói: “Ta cũng mệt rồi, Tĩnh Văn, con theo ta đến từ đường bái Phật, Phật Tổ có linh, ắt sẽ phù hộ cho mẹ của con”
Lão phu nhân cũng đã lên tiếng rồi, Lục Thị chỉ đành đứng dậy đỡ bà ta đi ra ngoài, Vân Giai Ý mím môi, vội vội vàng vàng ăn mấy miếng xong hành lễ với Vân Duệ Khải, rồi cũng vội vã đuổi theo.
Bữa gia yến náo nhiệt vừa rồi lập tức chỉ còn lại Vân Duệ Khải và Vân Hiểu Tinh. Hai cha con nàng nhìn nhau, Vân Hiểu Tinh lập tức dâng lên một chén rượu lấy lòng: “Cha, người uống chén rượu rồi bớt giận đi, rượu này là do tự tay con gái rót đấy, chắc chắn rất thơm ngon.
Vân Duệ Khải đón lấy chén rượu kia, tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Đồ quỷ tinh ranh nhà con, lại gây chuyện cho lão tử ta!”
Nói thì nói vậy, nhưng giọng điệu lại cưng chiều, rõ ràng là không hề tức giận chút nào.
Vân Hiểu Tinh cười hì hì nói: “Cha, việc này thật sự không thể trách con được, vốn dĩ con cũng đã chuẩn bị giao quyền quản gia ra rồi, nhưng Đại phu nhân lại hùng hổ dọa người như vậy, nếu con giao ra thì chẳng phải mất mặt quá rồi sao? Cha vẫn luôn anh minh thần võ nhất, cho nên mới giúp con, không phải sao ạ?”
Vân Duệ Khải trừng mắt liếc nàng, lại nói: “Vừa rồi trong cung truyền chỉ, cha phải đi xa nhà một chuyến, con tự cẩn thận một chút. Có chuyện gì thì chờ cha trở về rồi hẵng tính, con cứ giữ quyền quản gia trước đi, để khi làm việc cũng thuận tiện hơn”
Đương nhiên ông cũng nhìn ra được Vân Hiểu Tinh và những người khác trong nhà không hợp nhau, mặc dù hiện giờ Vân Hiểu Tinh làm việc cũng rất có quy tắc,
nhưng ông cũng không nhịn được mà lo lắng.
Vốn tưởng rằng đón nàng về nhà là có thể bảo vệ nàng chu toàn, lại không ngờ trong nhà cũng không yên ổn.
Nghĩ đến đây, Vân Duệ Khải liền càng thêm cảm thấy có lỗi với cục cưng của mình, chỉ ước gì có thể nhét Lục Thị về lại Thận Giới am, để giữ gìn thật tốt sự yên ấm trong nhà.
Không phải Vân Hiểu Tinh không biết sự lo lắng của Vân Duệ Khải, nhưng nàng càng quan tâm đến chuyện đi xa của Vân Duệ Khải hơn: “Sao đang êm đẹp cha lại phải đi xa? Bên phía Bắc Nhung đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Chẳng lẽ là Tiêu Quân Minh bày trò?
“Không phải Bắc Nhung, mà là nạn trộm cướp hoành hành ngang ngược ở vùng duyên hải Đông Nam. Vốn dĩ đó cũng không phải chuyện của cha, chỉ là hiện giờ luyện binh cũng đã được một thời gian rồi, dù sao cũng phải để cho bọn họ va chạm sự đời, trên đao không ngấm máu thì cũng không thể coi là hãn binh gì. Cho nên cha chủ động ôm đồm lấy chuyện lần này, dây dưa vài ngày cuối cùng bệ hạ cũng đồng ý rồi.”
Cũng chính vì chuyện này làm ông nghĩ trong nhà sẽ không có người trông nom nên mới đón Lục Thị về, xem ra hiện giờ có vẻ là ông đã làm sai rồi.
Vân Hiểu Tinh khẽ nhíu mày.
Nghe có vẻ dường như không liên quan đến Tiêu Quân Minh.
Nhưng Vân Duệ Khải rời Kinh vào lúc này, thời gian cũng hơi quá trùng hợp, Vân Hiểu Tinh không thể không nghĩ nhiều.
Hiện giờ Vân Duệ Khải như cây to đón gió, không thể không phòng bị.
Vân Hiểu Tinh trầm mặt không nói lời nào, Vân Duệ Khải thấy sắc mặt của nàng không tốt thì tự thấy lỗi do mình, ông buông dáng vẻ của Đại tướng quân xuống rồi dỗ dành, nói: “Bảo bối, nạn trộm cướp đang hoành hành ngang ngược ở Đông Nam, khiến cho dân chúng lầm than, cha nhất định sẽ tốc chiến tốc thắng, cổ xong sớm chút.”
Vân Hiểu Tinh cũng đành vậy.
Cha nàng một lòng trung dũng vì nước, để ông trơ mắt nhìn bá tánh chịu khổ thì chẳng khác nào lấy mạng ông, phía Đông Nam cũng không xa, đương nhiên là ông
N
muốn đi diệt thổ phỉ.
Có lẽ nàng thật sự đã nghĩ nhiều rồi.
Thôi vậy, thay vì cứ phải chịu uất nghẹn khắp nơi trong Kinh Thành đầy quỷ quyệt phức tạp này thì thà đi ra ngoài còn hơn, ít nhất cũng có trời cao biển rộng làm cho tâm trạng thoải mái.
Nàng sầm mặt ngắt lời nói của ông: “Cha về muộn một chút cũng không sao, chỉ là cha phải trở về nguyên vẹn, dù thiếu một sợi tóc thôi con cũng sẽ đi đến trước mộ mẹ con khóc, khiến bà nửa đêm tới tìm cha tính sổ!”
Vân Duệ Khải vui vẻ nói: “Được! Cha biết bảo bối nhà ta là hiểu chuyện nhất mà!”
Vân Hiểu Tinh trừng mắt nhìn ông: “Khi nào thì cha xuất phát?”
“Canh ba tối nay sẽ đi luôn, binh quý ở thần tốc.
Vân Hiểu Tinh khẽ nhíu mày, lập tức buông chén đũa xuống: “Con đi chuẩn bị cho cha chút đồ, cha chờ con một chút”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!