Lam Thư Hân lo lắng Trạch Thế Vũ nghe tắt máy, nên đã nhanh chóng lên tiếng, nói cho anh biết chuyện cô ta đang gặp phải, để anh có thể đến giúp cô ta ngay…
Mà lúc này Trạch Thế Vũ lại vô cùng phũ phàng, anh liền tỏ ra khó chịu, nói một câu xong thì tắt máy luôn…
“Mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy mà em cũng không tự mình giải quyết được sao…”
“Anh có việc bận rồi, em tự mình giải quyết đi…”
“Tút… tút…”
Sau đó tiếng tút tút không ngừng vang lên, Lam Thư Hân không ngờ Trạch Thế Vũ lại bỏ rơi mình như vậy, không ngừng hét lớn…
“Thế Vũ anh đừng tắt mà…”
“Thế Vũ…”
Ngay khi gọi cho Trạch Thế Vũ không được, cô ta liền gọi ngay cho bố mình…
Đầu dây bên kia rung chuông một lúc, Lam Thường cũng đã nhắc máy…
“Thư Hân có chuyện gì vậy, bố rất bận, có chuyện gì con mau nói nhanh đi…”
Mà Lam Thư Hân cũng không còn lạ gì với giọng điệu này của bố mình, ông lúc nào mà không bận, có lúc bận đến nỗi quên luôn mình còn có một đứa con gái là cô…
“Bố à, bố có thể chuyển cho con một ít tiền được không, thể con không đủ để thanh toán, mà con lại không có tiền mặt…”
Trong khi đó Lam Thường đang bận rộn giải quyết việc của công ty, không hiểu thế nào mà mới mấy hôm trước, nhờ sự giúp đỡ của Trạch Thế Vũ…
Lam thị đã bình thường trở lại, nhưng đến hôm nay lại tiếp tục rơi vào khủng hoảng, bị cảnh sát đến điều tra…
Ông đang tất bật chạy đôn chạy đáo để xử lý, thì lại nghe Lam Thư Hân xin tiền để tậu đồ hiệu, khiến Lam Thường vô cùng tức giận, quát cho mấy câu…
“Thôi đủ rồi đấy Thư Hân, công ty đang gặp khó khăn, bố đang bận rộn tìm cách xử lý, thì con lại rảnh rỗi đi mua sắm…”
“Con xem con có còn là người nhà của Lam gia nữa không vậy…”
“Bố thật thất vọng về con, con tự mình giải quyết đi…”
Lại lần nữa tiếng tút tút vang lên, Lam Thư Hân vô cùng tức giận khi bị mắng như vậy, tức giận lẩm bẩm trong miệng…
“Bố không cho thì thôi chứ, sao lại mắng con như vậy, công ty gặp khó khăn đâu phải tại con đâu chứ…”
Hết lần này đến lần khác, Lam Thư Hân gọi cho rất nhiều người đến giúp đỡ, nhưng bọn họ lại tìm cách từ chối…
Hết cách cô ta đành trả cái túi xách lại cho cửa hàng, đùng đùng tức giận rời khỏi đó…
Còn ở bên này, Trạch Thế Vũ cũng đã tự mình lái xe đến Trung tâm thương mại, anh đi xung quanh tầng một rồi đến tầng hai thì mới gặp được Tô Mạn Ninh…
Mà Tô Mạn Ninh lúc này lại đang nhìn chằm chằm vào tủ kem ốc quế trước mặt, rất muốn ăn nhưng cô lại chỉ có chiếc thẻ đen trên tay…
Trong khi máy bán kem tự động này chỉ nhận tiền mặt hoặc đồng xu, cái thẻ đen này lại chẳng làm được gì cả, muốn đổi tiền cô cũng chẳng biết phải đổi ở đâu nữa…
Định sẽ đi tìm người hỏi, nhưng lại sợ làm phiền người khác, thế là chỉ còn cách đứng nhìn mọi người đến mua rồi lại đi mà thôi…
Trạch Thế Vũ lập tức ngây người, không biết tại sao Tô Mạn Ninh lại đứng thơ thẩn ở đó, quan sát kĩ có thể thấy được, ánh mắt của cô luôn dán chặt vào tủ kem…
Sau đó Trạch Thế Vũ liền xoay người rời đi, khoảng năm phút sau anh mới quay lại, lo lắng cô sẽ rời đi, nên anh đã cố chạy thật nhanh quay lại…
Ngay khi nhìn thấy Tô Mạn Ninh vẫn còn đứng ở đó, anh mới chịu dừng lại, hai tay chống vào chân, không ngừng thở…
Đến khi cảm thấy không còn mệt nữa, anh liền đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, rồi mới bước đến chỗ cô, mỉm cười nhẹ giọng nói…
…“Muốn ăn thử không…”…
Mặc dù biết rõ là cô rất muốn ăn, nhưng lại lo lắng cô sẽ xấu hổ, Trạch Thế Vũ liền giá vờ muốn mời cô ăn thử món kem ốc quế…
…“Muốn nhưng tôi không có tiền, tôi chỉ có cái này thôi…”…
Tô Mạn Ninh cứ nghĩ là người qua đường, thấy mình đáng thương nên đã đến hỏi thăm, nên cô ngây ngô trả lời, còn đưa cái thẻ đen ra cho người kia nhìn thấy…
Nếu như ở kiếp trước cô muốn ăn bao nhiêu kem mà trả được, chỉ cần mỗi khi cô bước ra ngoài đều sẽ có người nhận ra…
Đa phần đều là người nhà của những bệnh nhân mà Tô Mạn Ninh đã cứu chữa, họ rất biết ơn với những chuyện tốt mà cô đã làm…
Biết cô rất thích ăn kem nên họ đã tặng cho cô rất nhiều, đủ mọi vị, trong tủ lạnh lúc nào cũng tràn ngập đầy kem, để lúc nào cô muốn ăn đều sẽ có ngay…
Mà không hề biết rằng Trạch Thế Vũ đang ở đây, lại đang nhìn cô bằng ánh mắt đầy cưng chiều, nhếch môi cười nhẹ lên tiếng…
…“Muốn ăn, vậy thì đi theo anh, anh sẽ mua cho em ăn thỏa thích…”…
Trong khi Tô Mạn Ninh chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị người kia kéo đi…
Đến lúc nhìn kĩ mới nhận ra người đang kéo mình là Trạch Thế Vũ, cô liền ngạc nhiên lên tiếng.
“Thế Vũ sao anh lại ở đây, không phải vừa nãy anh đang ngủ ở nhà sao…”