Suy cho cùng, mẹ của Chu Linh Lung là Chu Trần Thị xuất thân từ một gia đình trọng nam khinh nữ, với bầu không khí của xã hội Đại Khang, cho dù có Kim Phi chống lưng thì vẫn có rất nhiều bất tiện.
Sau khi Thiết Chùy đến, anh ta trở thành trợ thủ đắc lực của Chu Trần Thị.
Nghe tin Kim Phi sắp đến Tây Xuyên, anh ta đã vội vàng đến bến tàu Nam Sung để chào đón.
“Trước mắt dưới quyền quán rượu Kim Xuyên có bao nhiêu quán rượu khác?” Kim Phi hỏi.
"Hiện tại ở cả Xuyên Thục có chín căn, hai căn ở thành Tây Xuyên, và bảy căn còn lại ở Quảng Nguyên, Miên Dương và các quận thành khác."
Thiết Chùy trả lời: "Tất cả đều là những căn có sẵn phòng ở được bàn giao thẳng từ tay người khác, nhưng trước mắt đều đang sửa chữa, căn nhanh nhất cũng phải đến tháng sau mới có thể bắt đầu buôn bán, Chu nương nương cũng để mắt đến ba căn, nhưng giá đối phương đưa ra quá cao nên đang thương lượng.”
"Còn nhà trọ? Có bao nhiêu nhà trọ đang hoạt động?"Kim Phi lại hỏi lần nữa.
Trong kế hoạch của Kim Phi và Chu Trần Thị, dưới trướng quán rượu Kim Xuyên có hai mô hình kinh doanh.
Đầu tiên là mở một quán rượu tích hợp lưu trú và giải trí trong thành, thứ hai là mở nhà trọ có khu dịch vụ tương tự ở hai bên đường chính.
Khi bắt đầu chương trình cứu trợ, Kim Phi đã cân nhắc vấn đề kiếm lợi nhuận sau này, nhà trọ là một trong những dự án sinh lời tối ưu sau khi xây dựng đường.
Các nhà trọ đều được xây dựng bên ngoài thành, cho đến nay đều do Thiết Chùy chịu trách nhiệm về việc này, nghe Kim Phi hỏi thăm, Thiết Chùy lập tức trả lời:
"Bây giờ có 26 nhà trọ đã khai trương ở toàn bộ Xuyên Thục, và hơn 60 căn đang được xây dựng. Nhiều nhất phải ba tháng mới có thể đưa vào sử dụng hết!"
"Nhiều vậy sao?" Kim Phi sửng sốt.
"Chu nương nương nói, nhà trọ thực ra là nơi cho thương buôn nghỉ chân trên đường, không cần nhiều yêu cầu như quán rượu nên có thể xây dựng nhanh chóng."
Thiết Chùy trả lời: "Có khoảng hơn chục nhà trọ nhỏ, chỉ có mấy dãy nhà gõ, nếu đủ người, hơn mười ngày là có thể làm được”
“Có lý”
Kim Phi khế gật đầu.
Thời đại phong kiến, khi tiểu thương đi khắp giang hồ buôn bán, sợ nhất là bị bọn thổ phỉ cướp bóc.
Đối với tiểu thương nhỏ làm ăn mua bán thường xuyên ngủ ở bên ngoài, nhà trọ không cần quá lớn hoặc điều kiện thật tốt, chỉ cần cứ mười hai mươi dặm lại có một cái, cũng đủ đảm bảo nhóm tiểu thương buôn bán không đến mức ăn ngủ ngoài trời, ban đêm cũng không bị thổ phỉ cướp bóc là được.
“Tiên sinh, ngài không biết đấy thôi, từ khi nhà trọ chúng ta được xây dựng, số lượng thương buôn trên các con đường chính đã tăng gấp mấy lần so với trước đây.”
Thiết Chùy cười nói: “Nhiều nhà trọ mỗi ngày đều kín chõ, thậm chí có khi cả chuồng ngựa cũng có người ngủ.”
“Chỉ cần kinh doanh thuận lợi là được”
Kim Phi cười gật đầu.
Đây là ý định ban đầu của y khi xây dựng nhà trọ.
Nhà trọ không chỉ có thể tạo ra lợi nhuận mà còn mang lại cảm giác an toàn cho thương buôn, kích thích họ buôn bán tích cực, thúc đẩy phát triển thương nghiệp ở vùng Xuyên Thục.
Hai người trò chuyện rồi đi đến ngã ba đường. Bên phải đường là một nhà trọ.
Có một tấm bảng "Nhà trọ Kim Xuyên" treo trên cửa nhà trọ, có chữ ký của Khánh Hâm Nghiêu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!