“Chuyện này ai dám nói bậy chứ?” Đỗ tiên sinh cau mày. hỏi: “Chắc là đã chết, nếu không y đã ra ngoài từ lâu rồi!”
“Lỡ như y trốn thoát được, chỉ là đang lưu lạc trên biển thôi thì sao?” Bào tiên sinh nói.
“Bào tiên sinh suy nghĩ xa quá” Đỗ tiên sinh cười nói: “Cứ cho là ông đoán đúng, thuyền của y đều bị bản chìm hết rồi, lênh đênh trên biển thì kiểu gì cũng chết thôi.”
Bào tiên sinh đang định nói tiếp lại nghe Diêu tiên sinh nói: “Thật ra Kim Phi có chết hay không không hề quan trọng.”
“Diêu tiên sinh nói vậy là sao?” Đỗ tiên sinh hỏi.
“Mấy ngày nữa hai vị sẽ biết thôi.” Diêu tiên sinh nói: “Kinh thành sắp đổi trời rồi!"
“Kinh thành... đổi trời?” Đỗ tiên sinh và Bào tiên sinh giật nảy mình.
Trời của kinh thành là ai? Hoàng đế Trần Cát.
Đổi trời có nghĩa là gì, Đỗ tiên sinh và Bào tiên sinh cũng. biết rõ.
Nhưng bọn họ không dám tin! Đỗ tiên sinh nhìn ra cửa, nhỏ giọng hỏi: “Diêu tiên sinh, có phải ông đã biết tin gì rồi không?”
Dù Diêu tiên sinh cũng là mưu sĩ, nhưng không được quyền quý nuôi dưỡng mà là con trai thứ của nhà họ Diêu ở kinh thành, tin tức biết được cũng nhiều hơn bọn họ.
“Ta biết, nhưng ta không thể nói, hai vị cũng không cần phải vội, mấy ngày nữa sẽ biết thôi.”
Diêu tiên sinh nói: “Ta khuyên hai ông là mấy ngày nay hãy xử lý hết việc của mình đi, sau này có thể chúng ta sẽ rất bận rộn đấy!”
Nói xong những điều này, Diêu tiên sinh dứt khoát nhắm mắt lại, không nói gì thêm nữa.
Bào tiên sinh và Đỗ tiên sinh sốt ruột đến nỗi muốn mắng người, nhưng bọn họ cũng là người hiểu chuyện nên không hỏi nữa.
Cùng lúc đó, Trần Cát ở kinh thành xa xôi cuối cùng cũng nhận được tin Kim Phi bị tập kích.
Phản ứng của Trần Cát cũng giống như hầu hết nhân viên hộ tống, không tin Kim Phi sẽ thua trong tay cướp biển.
“Nói bậy nói bạ!” Trần Cát ném tình báo lên bàn: “Tần Trấn, ngươi lấy tin giả này từ đâu!”
“Bẩm bệ hạ, tin này được thủy quân Trịnh Trì Viễn truyền tới, sau đó Trịnh đại nhân báo lại cho ta” Tân Trấn cúi đầu trả lời.
“Trịnh Trì Viễn?” Trần Cát cau mày: “Nếu là anh ta, tại sao. không đưa tin chiến sự?”
Thủy quân cũng là quân đội, theo nguyên tắc, khi gặp chuyện lớn thế này, phải đưa tin chiến sự chính thức, sau đó sẽ được viện Khu Mật và bộ Binh trình lên.
“Tin chiến sự chắc đang trên đường tới, e là phải mấy ngày nữa mới có thể đưa đến, bức thư bệ hạ nhận được bây giờ là do bồ câu đưa tới.” Tân Trấn giải thích.
“Nói vậy thì quốc sư thật sự đã chết rồi sao?” Trần Cát ngồi xuống, vẻ mặt trở nên trắng bệch.
Dù Kim Phi không tôn trọng và kính sợ ông ta cho lắm, nhưng từ sau khi Kim Phi nổi dậy, đó là thời gian thoải mái nhất trong quãng đời làm hoàng đế của ông ta.
Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man khinh thường Đại Khang nhiều năm, dần dần không coi hoàng thất ra gì đều bị Kim Phi đánh cho tan tác, thậm chí đám quyền quý chỉ trích ông ta cũng bị Kim Phi và Cửu công chúa đánh thành con rùa đen rụt cổ.
Bây giờ Đại Khang đã coi như yên ổn cả trong lẫn ngoài, ông ta làm Hoàng đế chỉ cần lên triều buổi sáng, sau đó ném tấu chương cho viện Khu Mật do Chung Vô Cực lãnh đạo là xong.
Sau khi Khánh Phi rời đi, Thục phi vội vàng nhận thêm một nhóm cung nữ mới, dạo gần đây, Trân Cát ngày nào cũng ở cung Thục Phi, cuộc sống còn thoải mái hơn cả thần tiên.
Kết quả, ai ngờ Kim Phi lại xảy ra chuyện!
“Bệ hạ không cần lo lắng, theo nội dung trong thư của Trịnh Trì Viễn, cướp biển cũng không tìm được thi thể của quốc sư, nhân viên hộ tống tin rằng quốc sư đại nhân chưa chết, vẫn luôn tìm kiếm trên biển.” Tân Trấn an ủi.
“Quốc sư nhất định vẫn còn sống!” Trần Cát võ bàn: “Tân Trấn, lập tức bảo viện Khu Mật nghĩ chỉ, lệnh cho Trịnh Trì Viễn dẫn dắt thủy quân toàn lực lục soát cứu quốc sưt”
“Rõ!”
Tân Trấn đáp một tiếng, đang định đi ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn truyền vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!