Lần đầu tiên mà xưởng làm giấy có thể làm ra thành phẩm thế này, Kim Phi đã rất hài lòng.
Sau này chỉ cần cải tiến thêm, làm ra giấy càng tốt hơn cũng không phải chuyện khó.
Đặt giấy trắng sang một bên, Kim Phi lại cầm tập vở lên. Tập vở được sản xuất khá sơ sài, kích thước giống với sách giáo khoa ngữ văn của đời sau, trên đó in ba chữ “Tam tự kinh.
Lật trang đầu tiên ra, bên trên dùng chữ lớn in ba câu chính văn của tam tự kinh, bên dưới là chú giải và bài dịch.
Mặc dù thỉnh thoảng sắp chữ hơi xiêu vẹo, nhưng vấn đề không lớn, sau này cải tiến thêm là được.
“Làm không tệ!”
Kim Phi cười rút sách giáo khoa Tiểu học mình đã biên soạn trong hộc tủ ra: “Ông Tam, phiền ông đi thêm một chuyến tới xưởng in ấn, bảo bọn họ nhanh chóng in mấy quyển sách này ra, về phần số lượng in, bảo bọn họ đi tìm hiệu trưởng Bạch để thương lượng.”
“Được!” Ông ta nhận sách giáo khoa, vui vẻ rời đi.
Nhưng trưởng làng thì ở lại.
“Trưởng làng, ông còn có việc à?” Kim Phi hỏi.
“Phi Ca Nhi, xưởng in ấn và xưởng làm giấy đều hoàn thành rồi, ta đang nghĩ có nên xây một ngôi nhà mới cho ngài không” Trưởng làng nói.
Mặc dù tứ hợp viện mới xây hơn một năm, nhưng trải qua vụ ném bom bừa bãi của khinh khí cầu Thổ Phiên, chỗ nào trên tường ngoài và mái nhà đều có vết cháy.
Còn có mái nhà của mấy gian phòng bị phá vỡ.
Trước đó trưởng làng và ông Tam đã từng nhắc một lần bảo Kim Phi xây nhà mới, nhưng bị Kim Phi từ chối.
Lúc đó chỗ cần xây dựng trong làng Tây Hà thật sự quá nhiều, vốn dĩ công nhân đã không đủ dùng rồi, không cần thiết phải điều động binh lực đi xây nhà, cứ để trưởng làng dẫn đội thi công nhanh chóng đi xây xưởng in ấn và xưởng làm giấy trước.
Bây giờ xưởng in ấn và xưởng làm giấy đã hoàn thành, trưởng làng lại nói tới chuyện này lần nữa.
“Trưởng làng, chúng ta đừng nói nữa được không, xây xưởng in ấn và xưởng làm giấy xong, để đội thi công đi xây trường học đi, sao lại muốn xây nhà cho ta chứ?”
“Ta bảo người xây xưởng in ấn đi xây trường học, chắc chắn có thể kịp, để người xây xưởng làm giấy đi xây nhà ngài, thế nào?”
Trưởng làng nói: “Phi Ca Nhi, bây giờ thân phận của ngài khác rồi, còn ở nhà như vậy nữa thì hơi khó coi.”
“Trưởng làng, ta cảm thấy lời này của ông không đúng.” Kim Phi tự tin nói: “Đừng nói bây giờ ta còn có một sân nhỏ, cho dù ta ở trong hang núi, ai dám xem thường ta?”
Đây cũng là nguyên nhân Kim Phi không bằng lòng xây nhà.
Khi thân phận địa vị càng ngày càng cao, y trở nên càng ngày càng hờ hững.
Đời trước có lẽ còn cần vật ngoài thân như nhà xe để chứng minh thực lực, đời này đã không cần nữa rồi.
Đến bước này, Kim Phi đã không để ý tới những vật như nhà cửa này nữa.
Cho dù y xỏ giày rơm giẻ rách, ở trong hang động, thì bây giờ cũng không có ai dám coi thường y nữa.
Tứ hợp viện đủ cho y và người nhà ở rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!