Vì lý do an toàn, cũng vì để các nữ công nhân trong khoang thuyền có thể nghỉ ngơi, Kim Phi cũng không bảo các nữ công nhân bắn thật, cũng không bảo họ đổ đầy cát sắt, mà yêu cầu họ khóa chốt an toàn, chỉ luyện tập đổ đầy thuốc súng và giã thuốc.
Sau khi đổ đầy, lại đổ thuốc súng từ trong nòng súng ra, tiếp tục luyện tập.
Kim Phi đứng trên boong quan sát một lúc, xác nhận động tác của các nữ công nhân không có vấn đề mới rời khỏi boong, quay về khoang thuyền nghỉ ngơi.
Mặc dù có một nửa số người luyện tập trên boong, nhưng khoang thuyền vẫn đông đúc như cũ.
Kim Phi cũng không còn cách khác.
Dù sao chiến tranh bây giờ không giống ngày xưa, thành Du Quan gặp nguy hiểm, y chỉ có thể cố gắng đưa nhiều người đến chỉ viện.
Nếu không phải suy nghĩ đến năng lực vận chuyển của Trấn Viễn số 2, Tả Phi Phi còn chuẩn bị dẫn thêm 1000 người.
Lúc này đã là nửa đêm, Kim Phi nghĩ rằng Nhuận Nương sớm đã ngủ, kết quả về đến khoang thuyền mới biết, Nhuận Nương vẫn chưa ngủ, mà ngồi trên giường, thêu thùa dưới đèn dầu.
Nhìn thấy Kim Phi, mặt của Nhuận Nương lại đỏ ửng.
Cô ấy đặt đồ thêu xuống cái bàn nhỏ bên canh và cầm lấy túi đồ: “Tiên sinh, huynh đói rồi đúng không, ở đây cũng không thể nấu cơm, huynh ăn chút điểm tâm lót dạ”.
Vốn dĩ Nhuận Nương muốn làm một cái bếp nhỏ ở khoang thuyền cho Kim Phi, nhưng Kim Phi đã từ chối.
Khoang thuyền thật sự quá nhỏ, không có chỗ để đặt bếp, mà còn không có cửa sổ, sau khi đóng cửa lại là một không gian gần như kín gió, rất dễ bị ngộ độc nếu đốt bếp.
Kim Phi không muốn chưa đến thành Du Quan, đã chết trên thuyền vì ngộ độc khí.
Kim Phi không đồng ý, Nhuận Nương cũng chỉ đành từ bỏ.
Chỉ là trước khi cô ấy rời khỏi mang theo không ít điểm tâm, đúng lúc có ích.
Bận cả nửa đêm, Kim Phi đúng là hơi đói, y không khách sáo nhận lấy điểm tâm, hỏi: “Cũng nửa đêm rồi, tại sao cô còn
chưa ngủ?”
“Lần đầu tiên qua đêm trên thuyền, không quen lắm, không ngủ được.”
Nhuận Nương thu dọn xong đồ thêu, để chúng trên chiếc bàn nhỏ.
“Ngồi thuyền đúng là không thoải mái, sau này ngồi nhiều sẽ quen thôi.”
Kim Phi cũng không còn gì để nói.
Sau đó hai người rơi vào yên lặng.
Mặc dù trong lòng người làng Tây Hà, Nhuận Nương đã là người của Kim Phi, nhưng thực tế là Kim Phi vẫn chưa đụng vào Nhuận Nương.
Bây giờ hai người phải ở chung một phòng, còn phải nằm trên một chiếc giường nhỏ, làm cho Kim Phi hơi thấp thỏm.
Điểm tâm trong tay y cũng đã ăn hết, cũng không biết có mùi vị gì.
Trên mặt tình cảm, Kim Phi là người bị động, có thể trốn thì trốn, không bao giờ chủ động.
Nhưng bây giờ không trốn được.
Nhuận Nương nhìn thấy Kim Phi đã ăn hết điểm tâm, vẫn ngây ngốc đứng đó không nói gì, ánh mắt lóe lên chút buồn bã.
Cô ấy căn chặt môi, đi vào trong: “Tiên sinh, ăn xong rồi thì ngủ đi, trời cũng tối lắm rồi..."
Con gái người ta đã nói như vậy, nếu còn từ chối thì quá đáng lắm.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!