Trên thực tế, công chúa Lộ Khiết không nói dối, nền văn minh của Trung Nguyên bắt nguồn từ lưu vực sông Hoàng Hà. Do giao thông bất tiện nên các triều đại có quyền kiểm soát yếu kém đối với các khu vực phía bắc. Các khu vực phía bắc rất khắc nghiệt và là nơi sinh sống của những người du mục chăn nuôi hung dữ. Trong thời kỳ đầu, các triều đại Trung Nguyên không chú ý nhiều đến phương bắc.
Sau đó, hoàng đế vương triều Trung Nguyên lúc phân đất địa bàn Trung Nguyên không đủ đã trao khu vực này cho hai công thần lập quốc không quan trọng, dẫn đến việc thành lập thành Du Quan và sau đó là mười sáu châu Yến Vân.
Tuy nhiên, lịch sử đó đã hơn một nghìn năm và mười sáu châu Yến Vân từ lâu đã được sáp nhập vào bản đồ Viêm Hoàng.
Công chúa Lộ Khiết nói thế cũng chỉ là cắt câu lấy nghĩa mà thôi.
Nhưng bây giờ Kim Phi không có tâm tư tranh luận với công chúa Lộ Khiết, lạnh giọng nói: "Bây giờ ta rất bận, ta không có thời gian nói chuyện về các vấn đề lịch sử với cô, cô không cần phải giả vờ hồ đồ, hôm nay ta chỉ nói thế thôi, sau này không có sự cho phép của ta, Đông Man các cô mà dám đặt chân đến mười sáu châu Yến Vân một bước, đến một gi: một, đến hai giết hai! Dê bò mà dám bén mảng bước qua biên giới thì ta cũng sẽ giết không thal"
"Ngươi..." Công chúa Lộ Khiết tức giận.
Nhưng cô ta cũng hiểu rằng tranh cãi về lịch sử của thành Du Quan quả thực là vô nghĩa. Yếu tố quyết định cuối cùng là ai có quả đấm lớn hơn.
Nếu Đại Khang vẫn yếu ớt như trước, Đông Man chiếm được thành Du Quan hàng trăm năm, thành Du Quan đương nhiên sẽ trở thành một phần của Đông Man.
Đáng tiếc Đại Khang lại xuất hiện một tên Kim Phi, đoạt thành Du Quan trở về
"Nếu Kim tiên sinh không muốn thảo luận vấn đề lịch sử, chúng ta hãy xem xét đề nghị mà bổn cung vừa đưa ra nhé?”
Công chúa Lộ Khiết cũng biết răng không thể khiến Kim Phi từ bỏ thành Du Quan chỉ bằng vài lời. Vì vậy, cô ta lại nhắc đến vấn đề chuộc lại vua Đông Man.
"Quên chuyện đó đi. Ta sẽ không thả Yabe ra đâu!" Kim Phi một lần nữa từ chối không chút do dự.
"Tiên sinh là chê dê bò quá ít ư?" Công chúa Lộ Khiết căn môi, nhìn chăm chăm Kim Phi với đôi mắt to ngấn nước: "Tiên sinh muốn bao nhiêu, nói số lượng đi, nếu có thể đáp ứng đủ, bổn cung nhất định sẽ thỏa mãn tiên sinh!"
"Bất kể bao nhiêu cũng không thể” Kim Phi lắc đầu: "Ta không thể thả Yabe đi!"
Đùa à, mất rất nhiều công sức mới bắt được một người, sao có thể nói thả liền thả được?
Người Đại Khang không giỏi chăn thả, thậm chí cũng rất ít người biết chăn ngựa. Lô ngựa chiến cướp được từ cuộc viễn chinh Đông Man vào đầu năm đã mất gần mười phần trăm trong vòng chưa đầy một năm, những con ngựa chiến còn sống sót cũng gặp nhiều vấn đề khác nhau.
Những con ngựa chiến đó đã đủ cho tiêu cục Trấn Viễn sử dụng, có nhiều hơn sẽ trở thành một gánh nặng.
Hơn nữa trong kế hoạch của Kim Phi, sau khi Đại Khang ổn định sẽ tìm cách phát triển đường sắt và sản xuất động cơ đốt trong. Khi xe lửa và máy kéo được đưa vào sử dụng, ngựa chiến có tác dụng gì?
Thấy Kim Phi vẫn không đồng ý, công chúa Lộ Khiết thầm thở dài hỏi: "Chỉ cần tiên sinh bằng lòng buông tha Đại vương bọn ta, bọn ta sẽ cống nạp ba ngàn con ngựa chiến và mười ngàn con gia súc mỗi năm được không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!