Vâng!" Tả Phi Phi đồng ý, chạy nhanh về bố trí nhân lực.
“Mạnh tướng quân, Trịnh tướng quân, ta không ở thành Du Quan, mọi việc quân vụ do Thiết Tử ca làm chủ, mệnh lệnh của anh ta chẳng khác nào mệnh lệnh của ta, mọi người phải tuân theo vô điều kiện!”
Kim Phi lại nhìn về phía Mạnh Thiên Hải và Trịnh Trì Viễn, trầm giọng nói: “Có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề!”
Mạnh Thiên Hải và Trịnh Trì Viễn đồng thời lắc đầu: “Chúng ta nhất định tuân lệnh Lưu tướng quân!”
“Lời khó nghe ta nói trước, có vấn đề thì nói luôn bây giờ, chúng ta có thể bàn bạc, không bàn được thì ta cũng sẽ nghĩ cách giải quyết khác, đừng bằng mặt không bằng lòng!”
Kim Phi nói: “Nếu để ta biết có người bằng mặt không bằng lòng, nhất định sẽ không khoan dung! Hiểu chưa?”
“Hiểu rồi ạ!” Mạnh Thiên Hải và Trịnh Trì Viễn lại đồng thời gật đầu.
Trên thực tế, bất kể kinh nghiệm hay trình độ, Mạnh Thiên Hải và Trịnh Trì Viễn phù hợp với chức vị chủ soái hơn Lưu Thiết, nhưng ai bảo Lưu Thiết là người một nhà chứ, Kim Phi hiển nhiên sẽ tin tưởng Lưu Thiết hơn.
Lợi ích của Lưu Thiết phù hợp với lợi ích của Kim Phi, anh †a sẽ không phản bội Kim Phi, hồi trước cho dù chỉ còn lại vài trăm người, cho dù tất cả nhà cửa trong thành đều bị phá bỏ, Lưu Thiết cũng không rút lui.
Lưu Thiết mặc dù không mạnh về chiến lược nhưng cũng không cần quá nhiều chiến lược để bảo vệ thành, có ý chí chiến đấu đến chết mạnh hơn bất kỳ chiến lược nào.
Điều duy nhất Kim Phi lo lắng chính là Trịnh Trì Viễn và Mạnh Thiên Hải không phục Lưu Thiết, cho nên mới nói trước cho rõ ràng như vậy.
Thật ra trong quan trường, gần như chẳng có ai nói chuyện trực tiếp như Kim Phi, mọi người đều chỉ mịt mờ ám chỉ.
Nhưng Kim Phi không quen, y thích có chuyện thì giáp mặt nói thẳng, đỡ phải đoán tới đoán lui.
Trần Phượng Chí vẫn luôn đứng ở bên cạnh, chờ Kim Phi sắp xếp, nhưng chờ mãi mà sắp tan họp rồi, Kim Phi cũng không có nhắc đến anh ta, Trân Phượng Chí nóng nảy: “Tiên sinh, bọn ta thì sao, sắp xếp thế nào?”
“Các ngươi?” Kim Phi sửng sốt: “Vừa rồi không phải đã nói rồi sao, quân Uy Thằng các ngươi ở lại thủ thành!”
“Quân Uy Thằng ở lại, nhưng tiểu đoàn Thiết Hổ chúng ta có thể theo tiên sinh trở về đánh người Đảng Hạng không?” Trần Phượng Chí chủ động xin ra trận.
Kim Phi nghe xong, không khỏi vô thức mà nhìn về phía Mạnh Thiên Hải.
Trong mắt y, tiểu đoàn Thiết Hổ chính là một phần của quân Uy Thắng, khi bố trí cho quân Uy Thắng thì sẽ gộp cả tiểu đoàn Thiết Hổ vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!