Khi Thiết Chùy biết Tiêu đô úy gia nhập vào tiêu cục Trấn Viễn lại hơi lo lắng anh ta sẽ mang theo thói quen xấu của binh phủ tới đây, nên đã cho người đi theo quan sát một thời gian.
Sau đó, Thiết Chùy lại phát hiện ra sau khi Tiêu đô úy tham gia tiêu cục Trấn Viễn thì như đã trở một người khác, anh ta không những không dựa vào mối quan hệ của Thiết Chùy để làm cáo mượn oai hùm mà còn hoàn toàn bỏ được thói quen xấu ham ăn biếng làm của mình, mỗi lần chiến đấu đều xông xáo ra phía trước nhất.
Sau khi Kim Phi nghe thấy còn khen ngợi anh ta một câu, nói Tiếu đô úy là người thông minh.
Quả thực Tiếu đô úy là một người thông minh, biết Kim Phi và Trương Lương cần loại nhân viên hộ tống thế nào, muốn có tài năng thế nào, đồng thời anh ta cũng biết phải làm gì để được thăng chức nhanh nhất.
Quả nhiên anh ta đã thăng tiến rất nhanh chóng, hơn nữa cũng không thể bắt bẻ một lỗi nào.
Tiếu đoàn trưởng cũng ngày càng yêu thích bầu không khí của tiêu cục Trấn Viễn.
Ở nơi đây, anh ta không cần phải khom lưng uốn gối để lấy lòng cấp trên như trước, cũng không cần phải che mờ lương tâm để kiếm chác từ người dân.
Chỉ cần có thực lực, dám liều mạng, thì chắc chắn sẽ được coi trọng ở tiêu cục Trấn Viễn.
Thế nên dù bây giờ đã trở thành đoàn trưởng, thì anh ta vẫn giữ thói quen xông xáo đi đầu để làm gương cho binh lính.
Vết máu trên người anh ta lúc này là do trận chiến vừa rồi để lại.
Nhìn thấy Trịnh Phương đến, Tiêu đoàn trưởng vội đứng thẳng lưng cúi chào Trịnh Phương: "Sư đoàn trưởng!"
"Thế nào rồi?" Trịnh Phương hỏi. "Bọn đó chỉ là một đám lưu manh, đều đã bị đánh chạy!"
Tiêu đoàn trưởng nói: "Bọn họ dám phục kích tiêu cục Trấn Viễn, nếu không phải những đám nhãi ranh này chạy nhanh như vậy, ta đã bắt bọn họ lại đây hết rồi!"
“Được rồi!" Trịnh Phương nhìn anh ta một cái: 'Bây giờ ngươi là đoàn trưởng, đã là đoàn trưởng thì phải có dáng vẻ của đoàn trưởng. Nhiệm vụ chính của ngươi là chỉ huy chiến đấu, không phải la hét kêu đáng kêu giết như đám thổ phỉ, đừng thiếu kiên nhẫn như vậy!"
"Sư đoàn trưởng, ngài trách lầm Tiêu đoàn trưởng rồi!"
Phó đoàn trưởng mỉm cười nói: “Trước khi dừng lại, Tiêu đoàn trưởng đã đoán được có thể kẻ địch sẽ đánh lén đội hậu cần, nên đã cho chúng ta chuẩn bị trước, nếu không chúng ta cũng không đánh lui kẻ địch và dập lửa nhanh vậy."
"Đúng vậy sư đoàn trưởng, đoàn trưởng chúng ta tài ba lắm, nhìn một cái đã đoán được kẻ địch sẽ xuất hiện ở nơi nào, nên đã cho chúng ta đẩy xe bắn đá nhắm ngay miệng núi kia, sau đó thì quả nhiên kẻ địch đã lao ra từ chỗ đó!”
"Sư đoàn trưởng, đoàn trưởng chúng ta đâu phải tên thô kệch đâu, tâm tư cũng tinh tế lắm, ta đã theo ngài ấy một năm mà chưa bị đánh lén lần nào!"
Quân xuất anh hùng, quân nhân cũng càng trọng anh hùng.
Bình thường lúc đánh trận, Tiêu đoàn trưởng luôn là người đầu tàu làm gương nên những nhân viên hộ tống rất kính trọng anh ta và cũng rất có uy tín trong trung đoàn.
Nghe lời Trịnh Phương trách cứ, các binh lính đều rối rít lên tiếng thay cho đoàn trưởng.
Ai ngờ Tiêu đoàn trưởng lại không cảm kích còn giơ chân đá một nhân viên hộ tống đang nói chuyện: "Các ngươi lắm lời làm gì? Sư đoàn trưởng măng hai câu, cứ nghe là được còn lắm lời nữa ta rút lưỡi ngươi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!