Mọi chuyện ở bên này gần như đã kết thúc, y ở lại cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng về sớm một chút, xem Mãn Thương và Vạn Hạc Minh đã chuẩn bị như thế nào.
Kim Phi gọi Trương Lương đến, sắp xếp cho anh ta ở lại tiến hành những công việc tiếp theo, trong khi y và nhóm người Cửu công chúa trở về làng Tây Hà dưới sự bảo vệ của các nữ công nhân trong đội súng kíp.
Bến tàu là một trong những căn cứ của nhân viên hộ tống, Kim Phi ở đây tuyệt đối an toàn nên không cần phải kéo rèm.
Kim Phi nhìn xuyên qua kính thủy tinh, nhìn ra bên ngoài, không khỏi xúc động nói: "Bến tàu thay đổi nhiều thật."
Kim Phi vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên y tới nơi này, khi đó nơi này vẫn còn là một bến tàu của một làng chài rất nhỏ.
Bây giờ, dưới trướng Kim Phi càng ngày càng có nhiều nhà xưởng, quy mô cũng càng ngày càng lớn, một mình Kim Phi không thể tiêu hóa' được năng lực sản xuất của nhà xưởng, mà chỉ có thể vận chuyển ra ngoài.
Vào thời phong kiến, giao thông không thuận tiện, vận chuyển bằng đường thủy là phương thức vận chuyển ít chỉ phí nhất, bến tàu của Kim Xuyên nằm cạnh xưởng làm muối, chỉ trong vòng hai năm đã phát triển thành một trong những biến †àu lớn nhất ở Xuyên Thục, mỗi ngày đều có vô số hàng hóa được chuyển từ nơi này ra ngoài, cũng có vô số nguyên vật liệu được chuyển đến từ nơi khác.
Sản lượng hàng hóa khổng lồ nhập vào xuất ra và số lượng người cũng đã thúc đẩy ngành nghề làm việc vặt xung quanh, cũng như các ngành lưu trú và kho bãi.
Dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, Đường Tiểu Bắc đã bắt đầu xây dựng nhà trọ và nhà kho trước khi bến tàu phát triển.
Theo kế hoạch ban đầu của Đường Tiểu Bắc thì dự kiến xây dựng bảy nhà kho, nếu không dùng hết thì sẽ cho thuê một phần.
Kết quả là các nhà xưởng dưới trướng của Kim Phi phát triển nhanh hơn so với dự đoán của cô ấy, đặc biệt là xưởng làm xi măng, xưởng làm muối và xưởng dệt, hàng hóa đều chiếm rất nhiều diện tích.
Nhà kho mới vừa xây xong đã bị lấp đầy, xây xong một cái lại bị lấp đây một cái, chỉ riêng thương hội Kim Xuyên và các nhà xưởng khác cũng không đủ dùng chứ đừng nói đến cho người khác thuê.
Nhà trọ cũng thế, Đường Tiểu Bắc vốn chỉ định xây hai, ba cái nhà trọ, nhưng kết quả là mỗi nhà xưởng đều thu hút những lái buôn ở khắp nơi đến đây, nhà trọ nào mà cô ấy xây lên cũng chật kín người, xây một căn thì chật ních một căn, căn bản là không có phòng trống.
Rất nhiều người bán hàng rong không tìm được nơi ở nên chỉ có thể tốn tiền đến sống ở nhà của dân chúng gần đó.
Trong dân chúng địa phương cũng có người thông minh, một người dân tên là Thẩm Tam Đồng phát hiện ra tình huống này, lập tức nhận ra đây là cơ hội kiếm tiền, anh ta vay tiền khắp nơi và xây dựng mấy ngôi nhà, muốn cho lái buôn thuê.
Sau khi xây nhà xong, đúng lúc trời mưa, rất nhiều người buôn muối từ các xưởng làm muối xếp hàng ở bến tàu để xếp hàng lên lên thuyền, kết quả còn chưa đến lượt bọn họ thì trời bắt đầu mưa.
Muối ăn tiếp xúc với nước sẽ tan chảy, những người buôn muối lo lắng đến mức đi khắp nơi tìm Thẩm Tam Đồng để thuê nhà.
Căn nhà do Thẩm Tam Đồng xây còn chưa kịp lắp cửa đã được cho thuê.
Vẫn là mấy người buôn muối tranh nhau ra giá để được ở.
Sau đó, căn nhà hầu như chưa từng bị bỏ trống, chỉ chưa đầy hai tháng, toàn bộ số tiền vay để xây nhà đều được trả lại.
Vì thế Thẩm Tam Đồng lại tới thương hội Kim Xuyên vay một khoản tiền với mức lãi suất thấp, xây dựng thêm một nhà trọ nữa.
Mặc dù điều kiện của nhà trọ do anh ta xây dựng không tốt bằng của thương hội Kim Xuyên, nhưng thắng ở chỗ nhiều khách, nên anh ta căn bản không phải lo lắng gì về việc làm ăn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!