Tình báo do Tiểu Ngọc gửi đến cho thấy, mỗi kho lương thực đều có binh lính tư nhân canh gác.
Những binh lính tư nhân này đều được nhà buôn lương thực nuôi dưỡng, mặc dù không có biên chế, nhưng nhà buôn lương thực chịu bỏ tiền, vũ khí và trang bị của bọn họ tốt hơn binh lính ẻo lả của đám tướng lĩnh quần là áo lụa rất nhiều, hầu hết sức chiến đấu cũng mạnh binh phủ.
Tiểu đội tác chiến đi theo lộ trình tinh nhuệ rất ít, việc có thể tiêu diệt được hết đám binh lính tư nhân, chiếm lĩnh kho lương có diện tích khổng lồ, trong thời gian ngắn, là điều hết sức viển vông.
Hơn nữa, phương thức tác chiến chủ yếu của tiểu đội tác chiến đặc biệt là ném lựu đạn, dầu hỏa từ phi thuyền và khinh khí cầu, phương pháp này có thể tiêu diệt kẻ thù, nhưng không thể sử dụng để chiếm kho thóc.
Lương thực cũng được coi là chất dễ cháy, nếu ai đó vô tình ném lựu đạn hoặc dầu hỏa vào kho lương thực, rất dễ gây ra hỏa hoạn.
Cửu công chúa lập tức nhận ra nếu muốn cướp kho lương thực, không thể dựa vào tiểu đội tác chiến được, cần phải điều động đại quân, nên mới truyền tin cho Trương Lương và Khánh Hoài để họ quay lại.
Với sức mạnh phòng thủ kho lương thực, thì bọn thổ phỉ sẽ không dám tấn công kho lương thực.
Vì vậy Khánh Mộ Lam cảm thấy kế hoạch tiêu diệt thổ phỉ của Trương Lương sẽ không thành công.
Nhưng ánh mắt Kim Phi và Khánh Hoài sáng lên, bọn họ hiểu rõ ý của Trương Lương.
Trong trận chiến Cửu công chúa phản ứng hơi chậm chạp, nhưng cô ấy thấy vẻ mặt Kim Phi và Khánh Hoài không bình thường, cau mày suy nghĩ, xong đã đoán ra được.
“Không đúng, mọi người đang cười cái gì vậy?” Khánh Mộ Lam mơ hồ hỏi.
Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam có quan hệ tốt nhất, thấy cô ấy còn chưa hiểu, lập tức nhắc nhở: “Không có thổ phỉ, thì chúng ta có thể bố trí thổ phỉ, phải không?”
“Lương huynh, có phải ý của huynh là phái người giả làm thổ phỉ, chiếm lấy kho lương thực trước, sau đó chúng ta mới tiêu diệt thổ phỉ?” Khánh Mộ Lam trợn mắt hỏi.
“Đúng vậy!” Trương Lương gật đầu nói: “Nhà buôn lương thực gặp thổ phỉ, chúng ta giúp bọn họ tiêu diệt thổ phỉ, nhà buôn lương thực còn có thể nói gì nữa? Nếu dám nói chúng ta cướp lương thực của bọn họ, ta dột da bọn họi”
“Vậy còn số lương thực lấy được từ trong tay thổ phỉ thì sao? Phải trả lại cho nhà buôn lương thực sao?”
“Lương thực gì?” Trương Lương hỏi: “Chúng ta tiêu diệt thổ phỉ, chỉ bắt được thổ phỉ, không thấy lương thực”
“Vậy các huynh cũng phải mang lương thực về chứ? Vận chuyển lương thực quy mô lớn như vậy, sao có thể thoát khỏi tâm mắt của bọn nhà buôn lương thực!”
Chúng ta nhặt được lương thực trên đường tiêu diệt thổ phỉ, chúng ta nên cảm ơn thiên nhiên ban tặng, liên quan gì đến nhà buôn lương thực chứ?” Kim Phi nói.
“Thiên nhiên ban tặng...”
Khánh Mộ Lam trợn mắt, sau đó giơ ngón tay cái lên với Kim Phi và Trương Lương: “Các huynh thật lợi hại, không hổ là người tiêu diệt thổ phỉ!”
Kế hoạch của Trương Lương vô cùng đơn giản, lương thực của đám nhà buôn lương thực góp nhặt đã chất đầy như núi, không phải một hai thuyền là có thể chở hết, động thái lớn như vậy, chắc chăn không thể giấu được, đến lúc đó Kim Phi dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được chuyện mà bọn nhà buôn lương thực và đám quý tộc đứng sau sẽ làm, nhưng bọn họ không thể nói, nếu không Kim Phi có thể trả đũa bọn họ, nói bọn họ vu khống.
Nói trắng ra, cuối cùng Kim Phi cũng sẽ cướp được lương thực trong tay bọn nhà buôn lương thực, chẳng qua tốn sức hơn một chút, phải phủ thêm áo mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!