Nếu như viện Khu Mật đồng ý bàn với cô ta thì có cần đến ngã ba đường giả vờ vô tình gặp được Kim Phi không?
Vì vậy công chúa Lộ Khiết cho rằng Kim Phi đang trả lời qua loa với cô ta, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Kim tiên sinh, ta biết chỗ khó của ngài, ta cũng không xin ngài bây giờ đồng ý gì với ta chỉ xin ngài có thể cho cơ hội chúng ta ngồi xuống đàm phán, đừng từ chối ta nữa, có được không?”
Công chúa Lộ Khiết nói xong lại cúi người quỳ xuống sàn.
Thảo nguyên quá gần phía Bắc rồi, mùa hè tương đối ngắn cho dù bây giờ đàm phán thành công, Kim Phi bắt đầu chuẩn bị dệt lông dê, đến mùa đông cũng không chắc sẽ kịp.
Nếu như viện Khu Mật kéo dài cô ta thêm mấy tháng, năm nay không biết lại phải lạnh và chết đói bao nhiêu người.
Vì vậy bây giờ công chúa Lộ Khiết thật sự gấp rồi, cũng cảm thấy hối hận không thôi với hành vi cố chấp với Kim Phi lúc trước.
Nếu như ban đầu ở thành Du Quan, khi Kim Phi đề ra mua bán, cô ta đồng ý thì sao có chuyện bây giờ chứ?
Kim Phi nhìn Lộ Khiết, lại quay đầu nhìn Băng Nhi, Sương Nhi và Châu Nhị, khuôn mặt bất lực.
Công chúa Lộ Khiết đang giận Băng Nhi, Kim Phi và Sương Nhi lại không quen, gọi bọn họ đến đỡ cũng không thích hợp.
Hơn nữa công chúa Lộ Khiết quỳ liên tục hai lần rồi, bất kể có tâm hay là vô †âm, nên xem hay không nên xem, Kim Phi cũng xem hết rồi.
Vì vậy y không kêu người đến đỡ công chúa Lộ Khiết nữa mà là hơi nghiêng người, ánh mắt nhìn sang bên cạnh nói: “Điện hạ, điều khác ta không có cách hứa với cô nhưng ta sẽ gọi viện Khu Mật nhanh chóng nói chuyện với cô!”
Nói xong, Kim Phi cầm giấy bút trên bàn, viết một tờ giấy: “Cô cầm tờ giấy này, bất cứ lúc nào có thể đến tìm Thiết Thế Hâm, ông ta sẽ sắp xếp chuyện tiếp theo.”
“Đa tạ Kim tiên sinh!” Công chúa Lộ Khiết nghe xong vô cùng vui mừng. Cô ta từ sớm đã nghe danh của Thiết Thế Hâm.
Nếu như nói Kim Phi chỉ kêu cô ta đến viện Khu Mật có thể là qua quýt cô ta nhưng Thiết Thế Hâm là người phụ trách của viện Khu Mật, Kim Phi kêu cô ta tìm Thiết Thế Hâm vậy thì chứng tỏ có ý đàm phán.
Khi Kim Phi đưa tờ giấy cho công chúa Lộ Khiết nhìn thấy áo lụa ở sau lưng cô ta xuất hiện một vết máu, biết là vết thương của cô ta do quỳ xuống mới thấm máu, nên nói với Sương Nhi: “Vết thương của điện hạ thấm máu rồi, các ngươi nhanh chóng xử lý đi!”
Nói xong y lại nhìn sang công chúa Lộ Khiết: “Ta không làm phiền nữa, qua hai ngày nữa đến thăm cô!”
Có thể có được kết quả bây giờ, công chúa Lộ Khiết đã tương đối mãn nguyện rồi, vì thế gật đầu nói: “Vậy ta không tiễn tiên sinh nữa!”
“Đừng tiễn nữa, nghỉ ngơi đi muốn ăn gì kêu Băng Nhi nói với ta, ta sẽ kêu Hạ Nhi chuẩn bị!” Kim Phi xua tay, dẫn theo Châu Nhi rời đi.
Công chúa Lộ Khiết nhìn bóng dáng của Kim Phi lại nhìn Băng Nhi đang quỳ trên mặt đất một cái, lộ ra sự suy tư.
Trước khi Kim Phi rời đi còn cố ý nhắc Băng Nhi, còn nói để Băng Nhi đi tìm y, lẽ nào là nhìn trúng Băng Nhi rồi?
Thật ra Kim Phi cũng chỉ là không muốn đợi sau khi y đi thì công chúa Lộ Khiết tức giận với Bắng Nhi, trừng phát Băng Nhi vì vậy mới nói thêm một câu, sao có thể ngờ được công chúa Lộ Khiết sẽ nghĩ nhiều như thế?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!