Cũng may là không lâu sau Hầu Tử đã lên phi thuyền tới đây, sau đó gia nhập vào đội ngũ dọn dẹp chiến trường.
Đập Đô Giang rất quan trọng, ngoài đội hộ tống trên mặt đất và phi thuyền ẩn nấp gần đó thì đội hộ tống còn nuôi vài lồng bồ câu đưa tin.
Khi giao tranh ở đập Đô Giang vừa nổ ra, trung đội trưởng gác ở đập Đô Giang đã thả bồ câu đưa thư cầu cứu.
Nửa canh giờ sau, các phi thuyền ở khắp nơi liên tục bay đến.
Trên phi thuyền có nhân viên hộ tống, cũng có binh phủ và dân quân từ các huyện lân cận.
Với sự tham gia của họ, tốc độ dọn dẹp chiến trường đã nhanh hơn rất nhiều. Hai canh giờ sau, Khánh Hâm Nghiêu cũng đi phi thuyền đến đây!
Khánh Hâm Nghiêu đến vừa nhìn thấy Kim Phi đã quỳ một gối xuống đất nói: "Thần cứu giá chậm trễ, xin tiên sinh trách phạt!"
Anh ta là châu mục của Tây Xuyên, đập Đô Giang cũng thuộc quyền quản lý của anh ta. Nếu thực sự truy cứu trách nhiệm khi Kim Phi bị phục kích ở đây, thì đây quả thực là trách nhiệm của anh ta.
Tuy nhiên, Kim Phi không phải là người nghiêm khắc như vậy, vả lại thân phận của Khánh Hâm Nghiêu không giống bình thường nên Kim Phi mới ra hiệu cho Thiết Chùy đỡ Kháng Hâm Nghiêu dậy, rồi không hài lòng nói: "Khánh đại nhân, lễ quỳ đã bỏ lâu rồi. Ngài là châu mục của Tây Xuyên sao lại không tuân theo vậy?"
"Mong tiên sinh thứ tội!" Khánh Hâm Nghiêu cúi đầu nói: "Tiên sinh gặp phục kích ở đập Đô Giang, thần sợ hãi khôn xiết, tâm loạn như ma nên nhất thời đã quên hết chuyện khác!”
"Mấy tên tặc quèn không đáng nhắc đến, chẳng phải ta vẫn nguyên vẹn đấy sao?”
Kim Phi xua tay nói: “Hơn nữa đây là đập Đô Giang, ta đã viết thư không cho ngài tới thì ngài không cần phải lo!"
Hiện giờ triều đại mới vừa mới thành lập, Khánh Hâm Nghiêu làm châu mục của Tây Xuyên nên mỗi ngày đều bận rộn đến nổi chân không chạm đất.
Trước khi Kim Phi cho người đưa thư cho anh ta, đã dặn Khánh Hâm Nghiêu không cần đến đập Đô Giang gặp mình mà cứ đợi y xong việc rồi sẽ đi Tây Xuyên tìm anh ta.
Kim Phi đã nói rõ là không cho tới nên Khánh Hâm Nghiêu cũng không đến.
Nhưng ai ngờ, vừa nhận được thư của Kim Phi không lâu sau lại nhận được bồ câu đưa thư, nói đập Đô Giang đang gặp phải công kích dữ dội của kẻ địch.
Khánh Hâm Nghiêu sợ hãi, lập tức điều động một nửa số phi thuyền còn lại và dẫn theo mấy trăm lính tinh nhuệ lao tới đập Đô Giang.
Lúc này, chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, thế nên Kim Phi cho các cựu binh áo giáp đen và đội súng kíp phụ trách công tác an ninh xung quanh đập lớn, đồng thời còn cho quân tinh nhuệ do Khánh Hâm Nghiêu dẫn tới đi lùng sục trong
núi.
"Thiết Chùy, sắp xếp người đi thông báo cho Phi Phi, Đại Tráng và Hầu Tử nói họ đến phòng họp hậu chiến!"
Kim Phi dặn dò Thiết Chùy một tiếng rồi nhìn về phía Khánh Hâm Nghiêu: "Khánh đại nhân đã tới rồi thì ở lại tham gia luôn, còn Ngụy đại nhân cũng vậy luôn!"
"Dạ!" Khánh Hâm Nghiêu và Ngụy Đại Đồng cũng cúi đầu nhận lệnh.
Hậu chiến là thông lệ bình thường của tiêu cục Trấn Viễn và được tiến hành sau mỗi trận chiến.
Sau khi tổng kết miệng, các binh lính chiến cũng sẽ viết một bản báo cáo và làm bản tóm tắt bằng văn bản.
Thiết Chùy làm việc rất nhanh, khi Kim Phi, Khánh Hâm Nghiêu và Ngụy Đại Đồng đi đến phòng họp là Tả Phi Phi, Đại Tráng và Hầu Tử đã đợi ở cửa.
“Có phát hiện lựu đạn và ngòi nổ trên chiến trường không?” Kim Phi hỏi.
“Thưa có phát hiện/ Đại Tráng gật đầu: “Ta đã sắp xếp người canh chừng, có thể đưa về làng Tây Hà bất cứ lúc nào.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!