Số người mỗi xưởng tuyển đều có hạn, ai đến muộn sẽ mất cơ hội.
Người mẹ kéo hai đứa trẻ, chạy theo dòng người đến xưởng gạch.
Đến khi bọn họ chạy đến, trước cửa xưởng muối đã có rất nhiều người, người mẹ dẫn theo hai đứa trẻ, không thể chen vào được.
Người mẹ hơi sốt ruột: “Tiểu Phong...”
“Sao mẹ?”
Người anh trai xoay người hỏi. Người mẹ do dự một chút cuối cùng cũng lắc đầu: “Không có gì!”
Vốn dĩ cô ấy muốn người anh dẫn em gái đến một nơi nào đó đợi, cô ấy sẽ chen vào trong đó, đến khi cô ấy đăng ký xong sẽ tìm huynh muội họ.
Nhưng khi nhìn thấy đám người nhộn nhịp kia, người mẹ đã đánh bay suy nghĩ đó.
Đông Hải quá loạn, họ lại không có nơi ở cố định, hai đứa trẻ lại quá nhỏ, lỡ như bị đám người chen lấn, nói không chừng sẽ không tìm thấy chúng nữa.
Người cha đã mất tích, nếu mất hai đứa trẻ nữa, cho dù người mẹ tìm được. công việc thì có ý nghĩa gì chứ?
Người mẹ liếc nhìn đám người chen lấn, thấy không thể chen vào, thất vọng nói: “Nhiều người quá, chúng ta chen vào không được, đi thôi!”
“Mẹ, hay là mẹ và muội muội đi sang đó đợi con, một mình con chen vào đó thử xem?” Người anh hỏi.
“Con cũng không thể đăng ký thay mẹ, chen vào đó làm gì?”
“Con tự đăng ký!”
“Vớ vẩn, con còn là đứa trẻ, đến xưởng gạch thì có thể làm gì chứ?”
Người mẹ kéo người anh đi: “Đi th:
Người anh không có cách nào chỉ có thể đi về với mẹ “Mẹ, ca ca, chúng ta đi đâu đây?”
Người em gái hỏi. Người mẹ và anh cũng trầm mặc, không trả lời.
Vì họ không có nơi ở cố định, mỗi ngày ngoài tìm cha thì sẽ đợi phát cháo, đến đêm sẽ tìm một nơi yên tĩnh rồi dựa vào nhau ngủ.
Bây giờ vẫn còn lâu mới đến giờ phát cháo và giờ ngủ, người mẹ và anh cũng không biết đi đâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!