Thiết Thế Hâm nói : “Không chỉ Từ đại nhân muốn ở lại, còn có Tiểu Lưu và Tiểu Trần cũng muốn ở lại. Chỉ một mình ta quay về là được”.
"Vậy thì tốt quá!"
Kim Phi không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nghe Thiết Thế Hâm nói như vậy.
Tiểu Trần và Tiểu Lưu đều là những nhân tài có thể đảm đương trọng trách xây dựng cơ sở hạ tầng. Có bọn họ ở lại Đông Hải, Kim Phi chỉ cần chỉ đạo phương hướng chung, công việc cụ thể có thể giao cho họ.
Khi Thiết Thế Hâm nhắc đến Từ Cương, hoàn toàn không phải chỉ nói một cách tùy tiện mà còn có mục đích. Chỉ đáng tiếc Kim Phi không giỏi những việc liên quan đến quan trường, và sự chú ý của y đều đổ dồn vào Tiểu Trần và Tiểu Lưu, vì vậy y không nhận ra ý tứ của Thiết Thế Hâm.
Thiết Thế Hâm trong lòng thở dài, chỉ có thể trực tiếp hỏi: "Không biết tiên sinh định sắp xếp cho Từ đại nhân như thế nào?"
Kim Phi cho dù có không tinh ý đến đâu thì lúc này cũng đã nhận ra ý của Thiết Thế Hâm, liền hỏi: "Thiết đại nhân có chủ ý gì không?”
"Sắp tới tiên sinh sẽ tới thành Du Quan phải không?" "Đúng", Kim Phi gật đầu.
Theo kế hoạch ban đầu của y, mục tiêu chính của chuyến đi về phía Đông này là thành Du Quan, Đông Hải chỉ là tiện đường ghé qua.
Tuy nhiên, sau khi đến Đông Hải, y phát hiện ra tình hình người tị nạn nghiêm trọng hơn mình tưởng, nếu không giải quyết có thể dẫn đến bạo loạn. Vì lý do đó mới dẫn đến việc quy hoạch xây dựng thành phố mới.
Hiện tại, quy hoạch thành phố mới bước đầu đã ổn định, y cũng nhận được. tin tức rằng liên minh các bộ lạc nhỏ dưới trướng công chúa Lộ Khiết cũng đã bắt đầu di chuyển về phía Nam.
Từ trước đến nay, Kim Phi không muốn dùng biện pháp bạo lực để giải quyết vấn đề của Đông Man. Y muốn xây dựng liên minh các bộ lạc nhỏ này thành một điểm tập trung để các bộ lạc thảo nguyên khác chủ động tới quy thuận, vì vậy Kim Phi tiếp theo chắc chắn phải tới thành Du Quan một chuyến.
“Nếu tiên sinh đi thành Du Quan, ai sẽ chịu trách nhiệm quản lý Đông Hải?” Thiết Thế Hâm hỏi.
Nghe vậy, Kim Phi lập tức hiểu ra ý đồ của Thiết Thế Hâm, hỏi: "Thiết đại nhân, ông nghĩ sao khi ta giao quyền quản lý cho Từ đại nhân?"
Trên thực tế, đây cũng là vấn đề khiến y bận tâm gần đây.
Vấn đề tái định cư của liên minh các bộ lạc nhỏ là quan trọng, và thành phố mới Đông Hải lại càng quan trọng hơn.
Khi Thiết Thế Hâm ở đây, việc xây dựng thành phố mới đương nhiên có thể giao cho ông ta. Nhưng khi Thiết Thế Hâm quay về Xuyên Thục, còn y thì đi thành Du Quan thì ai sẽ quản lý nơi này?
Tiểu Trần và Tiểu Lưu tuy có kinh nghiệm xây dựng cơ sở hạ tầng nhưng họ còn quá trẻ để có thể chịu trách nhiệm về công việc tổng thể, Kim Phi thực sự lo lắng khi để họ điều phối tình hình chung.
Những người như Hồng Đào Bình, Khánh Mộ Lam, Đại Cường và Tần Tuyết Mai cũng tương tự, họ có thể làm tốt công việc của mình nhưng lại không có khả năng điều phối tình hình chung.
Từ Cương có tầm nhìn rộng, chính trực nên là ứng cử viên sáng giá.
Tuy nhiên, ông ta là Ngự sử đại phu mới được bổ nhiệm của Cửu công chúa, Kim Phi nghĩ rằng ông ta chắc chắn sẽ trở lại Xuyên Thục, cho nên mới không nghĩ đến những chuyện xa hơn.
Thiết Thế Hâm vừa rồi nói nhiều như vậy, chỉ là để chờ câu hỏi này của Kim Phi.
“Tiên sinh, ngài thật sáng suốt. Từ đại nhân có tâm nhìn xa trông rộng, tính cách chính trực, lại có lòng yêu thương dân chúng, ta nghĩ việc ngài giao lại Đông Hải cho ông ấy là rất thích hợp!"
Thiết Thế Hâm cúi đầu n in tiên sinh hãy viết thư cho Bệ hạ để giải thích chuyện này. Ta nghĩ Bệ hạ sẽ đồng ý!"
"Hóa ra ông chỉ chờ có thế?" Kim Phi cười nói: "Được rồi, ta sẽ viết thư, khi ông trở về chỉ cần mang thư đến cho Vũ Dương!"
Dù sao Từ Cương là người mà Cửu công chúa mới bổ nhiệm, cho dù Kim Phi có muốn ông ta ở lại cũng phải hỏi ý Cửu công chúa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!