Người phụ trách bến tàu vẫn có thể phân biệt được bên nào nặng bên nào. nhẹ.
Nhưng đối phương có giấy thông hành do chính thổ ty đích thân ký phát, phải ngăn cản như thế nào?
Người phụ trách bến tàu nhanh chóng nghĩ cách, để trước khi hạm đội vào. bến cảng, gỡ bỏ mấy tấm ván gỗ trên cầu dỡ hàng, rồi mới công bố cầu dỡ hàng đã bị tổn hại, cần phải sửa chữa.
Không có cầu dỡ hàng thì không thể đưa hàng hóa lên thuyền được, sau khi
Mã Văn Húc biết tin thì lúc ấy đã tức giận đến mức nhảy dựng lên.
Nhưng anh ta cũng biết rằng lúc này tức giận cũng chẳng có ích gì, sau khi ép buộc mình bình tĩnh lại, thì nhanh chóng cầm bạc đi tìm người phụ trách bến Tàu.
Nhưng người phụ trách bến tàu đã chuồn mất, chỉ để lại một phụ tá hỏi cái gì cũng không biết.
Mã Văn Húc hiểu rằng đối phương đang cố tình gây khó khăn cho mình, nhưng anh ta lại không biết làm thế nào.
Lạc Lan cũng nhanh chóng nhận được tin tức, chạy đến bến tàu trước, Trịnh Trì Viễn cũng ngồi thuyền nhỏ lên bờ. "Mã đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?" Lạc Lan sốt ruột hỏi.
"Người của bến tàu nói rằng cầu dỡ hàng đã bị hỏng và cần được sửa chữa!" Mã Văn Húc trả lời.
"Tại sao lúc khác nó không bị hỏng, lại cố tình chờ đến khi chúng ta muốn vận chuyển lương thực mới bị hỏng chứ?" Trịnh Trì Viễn cau mày nói: "Trùng hợp thế ư?"
"Bọn họ đang cố tình gây khó khăn cho chúng ta,' Lạc Lan hỏi: "Họ có nói khi thì sửa chữa xong không?”
"Không nói, chỉ bảo chúng ta kiên nhẫn chờ đợi tin tức thôi."
"Biếu quà chưa?"
"Đã tặng rồi, nhưng người phụ trách không có ở đó, nói bị bệnh và đi khám bệnh, chỉ để lại một phụ tá, không dám nhận một đồng nào." Mã Văn Húc tỏ vẻ đau khổ mà trả lời.
Vừa rồi anh ta đã thử hối lộ người chỉ huy thứ hai của bến tàu, nhưng đối phương căn bản không nhận, thậm chí còn không gặp riêng anh ta, hoàn toàn là
thái độ giải quyết việc chung.
Mấy ngày nay, Mã Văn Húc vẫn luôn xã giao, cũng coi như đã luyện ra được, lúc này cũng hiểu rằng đối phương căn bản không muốn trao đổi.
"Bọn họ đang tỏ rõ là muốn chúng ta ở lại đây đó." Lạc Lan cau mày thật chặt: "Cái này phiền phức rồi!"
"Có gì phiền phức chứ? Không phải là tấm ván gỗ trên cầu dỡ hàng bị gấy à, chúng ta sửa giúp bọn họ không phải được rồi à?" Lão Uông tức giận nói: "Nếu bọn họ dám ngăn cản, ông đây sẽ ném bọn họ xuống biển!"
"Bọn họ còn ước gì huynh làm như thế đó." Lúc này trong lòng Lạc Lan nóng như lửa đốt, cũng không còn nghĩ đến mặt mũi của Lão Uông nữa, trợn mắt nhìn anh ta mà nói: “Huynh tin hay không thì tùy, chỉ cần chúng ta xảy ra xung đột với bến tàu, chưa đến nửa canh giờ, quân đội của nước K sẽ đánh đến, huynh muốn tuyên chiến với toàn bộ nước K à?”
“Ta..." Lão Uông há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng cũng không nói lời tuyên chiến.
Nơi này được xem như vương thành của nước K, có mười nghìn binh lính nước K đóng quân cách bến tàu hơn mười dặm, cho dù có một số người đi theo thổ ty vào núi, thì trong doanh trại cũng còn ít nhất mấy nghìn người.
Đội viễn chinh chỉ có mấy chục người thôi, cho dù tính cách của Lão Uông có nóng nảy đến đâu đi chăng nữa, nếu không coi trọng binh lính nước K, thì anh †a vẫn hiểu được mấy nghìn binh lính khái niệm gì.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!