"Chuyện lương thực thì không cần lo lắng, Giang trung đội trưởng nói, đến lúc đó lương thực không đủ, anh ta sẽ mở kho phát lương thực!"
"Lão gia, chúng ta cứ trông nom huyện thành cho kỹ càng thôi không được sao? Tại sao ngài lại muốn xuống vùng thôn quê cứu trợ thiên tai, để nhiều người tới huyện thành như vậy, không cẩn thận thì sẽ gặp phải tai vạ, mấy chuyện kiểu này người khác tránh còn không kịp đó, nhưng ngài lại chủ động gánh trên lưng mình, tại sao phải thế?" Sư gia hỏi.
"Để thấy an lòng!" Chu huyện lệnh nói: "Đối với chúng ta thì là phiền phức, nhưng đối với những người dân ở nông thôn kia, là chuyện lớn liên quan tới tính mạng con người, trước kia ta luôn muốn cứu trợ thiên tai, nhưng lương thực đều ở trong tay nhà họ Giang, ta cũng không có cách nào!"
Ông ta chỉ mới tới huyện Gia Trí được mấy năm, lúc ông ta tới thì mọi việc mọi khu vực ở địa phương đều đã bị quý tộc địa phương nắm chặt, dù ông ta là huyện lệnh, muốn làm việc gì cũng bị ngăn cản ở khắp nơi.
Sau khi bắt đầu vào mùa đông, ông ta cũng biết nạn rét tới rồi, định cứu trợ thiên tai, nhưng nhà họ Giang đầu cơ tích trữ nhiều lương thực như vậy để bán với giá cao, ông ta muốn cứu trợ thiên tai cũng không lấy được lương thực.
Sau lưng ông ta có gia tộc làm chỗ dựa, nhà họ Giang cũng không phải thứ hiền lành gì, chỗ dựa còn mạnh hơn gia tộc của ông ta.
Điều quan trọng nhất là, nội bộ gia tộc cũng không ủng hộ cách làm của ông †a, mà lại bảo ông ta cố gắng có quan hệ tốt với quý tộc địa phương, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.
Huyện lệnh đã thử chống lại mấy lần, kết quả là lần nào cũng kết thúc bằng thất bại, thế nên ông ta cũng mất hết ý chí, lựa chọn bỏ mặc.
Tiêu cục Trấn Viễn đến, khiến ngọn lửa trong lòng vốn đã nguội lạnh từ lâu của ông ta lại cháy rực lên lần nữa.
Thấy sắc mặt của sư gia vẫn hơi không vui, huyện lệnh bèn an ủi: "Lão Lưu à, ngươi đổi góc độ khác mà suy nghĩ thử xem, cứu trợ thiên tai là công đức lớn cứu sống vô số người, hơn nữa còn không cần chúng ta bỏ lương thực ra, chuyện tốt kiểu này ngày thường biết tìm đâu ra?"
"Đội cứu trợ thiên tai treo cờ hiệu của tiêu cục Trấn Viễn và Kim Phi, người dân chỉ biết cảm kích bọn họ!" Sư gia lẩm bẩm.
"Ai nói thế, gần đây ngươi đi trên đường, chẳng lẽ không có người dân nào dập đầu lạy tạ ngươi sao?" Huyện lệnh hỏi.
Mặc dù lúc phát cháo treo cờ hiệu của tiêu cục Trấn Viễn và Kim Phi, nhưng việc thực hiện cụ thể là do sư gia và huyện úy mới tổ chức, thế nên nhiều năm liền người dân ai cũng biết bọn họ.
Thời gian gần đây, lúc sư gia và huyện úy ra khỏi cửa, thường xuyên có người dân dập đầu lạy tạ bọn họ, còn luôn miệng hô "Thanh thiên đại lão gia”.
Ngay cả những binh phủ trước kia khiến người khác ghét bỏ cũng dần dần được người dân tôn trọng.
Nghĩ tới những chuyện này, khóe miệng của sư gia không kiềm được mà cong lên.
Nếu như có thể, ai lại không muốn được người khác tôn trọng chứ? Ai lại bằng lòng chịu đựng việc ngày nào cũng bị người ta mắng là quan tham chứ?
Thời gian gần đây, mặc dù ngày nào sư gia cũng bận bịu muốn chết, nhưng sắc mặt mỗi ngày đều hồng hào, trạng thái tỉnh thần cũng đã khá hơn nhiều so với trước kia.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!