Nguy tiên sinh, ngài có kiến thức rộng rãi, năng lực còn mạnh hơn Lương ca, Mãn Thương và Tiểu Cẩm biết bao nhiêu lần, chắc chắn là không thành vấn đề!”
“Quan trọng nhất là Ngụy tiên sinh thật lòng muốn làm những việc thiết thực cho người dân,' Thiết Thế Hâm ở kế bên cũng nói thêm một câu.
"Đúng vậy, cái này mới là quan trọng nhất."
Kim Phi tiếp tục nói.
Kể từ khi Ngụy Vô Nhai nghe Kim Phi nói lúa nước L có năng suất cao có thể giải quyết nạn đói của người dân, ông ấy đã dùng hết sức lực tập trung cho việc gây giống, gần như là ăn ngủ ở ruộng thí nghiệm, người như vậy đảm nhiệm bộ nông nghiệp chắc chắn sẽ làm hết chức trách của mình.
Với kiến thức của Ngụy Vô Nhai, cho dù biểu hiện của không quá xuất sắc nhưng chắc chắn cũng sẽ không tệ.
Nhưng Ngụy Vô Nhai vẫn từ chối: “Tiên sinh, Thiết đại nhân, các ngài không cần thuyết phục ta nữa, ta thật sự không gánh nổi cái gánh nặng này! Nếu một hai phải là ta làm việc thì ta càng thích ở ngoài ruộng gây giống hơn.”
“Cái này..."
Kim Phi thấy Ngụy Vô Nhai thật sự không muốn đảm nhận cái chức vị này, bèn suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu đã như vậy thì ta cũng không làm khó người khác, sau này tiên sinh sẽ chịu trách nhiệm gây giống nhưng không cần phải tự mình làm hết mọi việc, chỉ cần kiểm soát được tổng thể là được.”
Nói đến đây, Kim Phi đề nghị nói: "Ngụy tiên sinh, nếu không thì ông nhận thêm mấy học trò đi, sau này có thể giao mấy công việc cụ thể cho bọn họ, cũng coi như là cái để lại cho đời sau!"
"Tiên sinh nói phải," Ngụy Vô Nhai vui vẻ nói: "Ta và Lão Đàm đều đã già, nói không chừng ngày nào đó đã lên mây, dạy lại cho học trò thì cho dù chúng ta không còn nữa, vẫn không làm công việc gây giống bị trì hoãn...
Ngày ta bớt chút thời giờ đi tán gẫu với Phương tiên sinh một chút, nhờ ông ấy chọn giúp ta mấy học trò.”
Nghe Ngụy Vô Nhai nói vậy, chợt Kim Phi nảy ra một ý tưởng: "Nếu không chúng ta mở một trường nông nghiệp thì thế nào?”
Thiết Thế Hâm nghe vậy, khóe miệng khế giật lên.
Kim Phi thường xuyên đưa ra quyết định đột ngột khi đang trò chuyện, tuy rằng sự thật chứng minh hầu hết các quyết định của y đều đúng nhưng mỗi lần đưa ra quyết định như vậy, Kim Phi chỉ ra lệnh xuống rồi mặc kệ, còn những người chịu trách nhiệm thực thi thì rất thê thảm, vì họ còn rất nhiều việc phải làm ngoài công việc hàng ngày.
Thực ra bản thân Kim Phi cũng biết chuyện này, nhưng kiếp trước y là một người đam mê khoa học và kỹ thuật, thật sự là đốt đặc cán mai với chính trị rồi lại biết xu thế phát triển của tương lai nên thường đưa ra những quyết định tưởng chừng như vỗ đùi là làm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!