Cái gọi là thiên lý mã thực sự là có phần hơi cường điệu, cho dù có ngựa có thể đi được nghìn dặm một ngày thì số lượng cũng không nhiều, nhưng mỗi một phi thuyền và ca nô đều có thể dễ dàng di chuyển nghìn dặm một ngày.
"Tàu hỏa có thể chạy nhanh bao nhiêu?" Tiểu Nga lại hỏi.
"Nhanh nhất..." Kim Phi suy nghĩ một chút, trả lời: 'Không có nhanh nhất, chỉ có nhanh hơn!"
Vừa rồi Thiết Thế Hâm muốn nói mấy lần, nhưng khi nhìn thấy Kim Phi đang nói chuyện với Tiểu Nga, ông ta cũng không cắt ngang.
Kim Phi không quan tâm, nhưng Quan Hạ Nhi lại nhìn thấy.
Thấy Tiểu Nga vẫn còn muốn hỏi gì đó, Quan Hạ Nhi đưa tay kéo cô ấy sang một bên: "Người lớn nói chuyện, trẻ con sang bên cạnh chơi đi."
Tiểu Nga bĩu môi, nhưng không dám bướng bỉnh, dẫn theo muội muội năm dựa vào cửa sổ.
Cuối cùng Thiết Thế Hâm cũng tìm được cơ hội, chắp tay hỏi: "Tiên sinh, tàu hỏa chở than từ Hắc Thủy Câu đến bến tàu, khi quay về có thể phải có thể mang thứ gì đó từ bến tàu về Hắc Thủy Câu không?”
"Nếu như cần thiết thì đương nhiên là được." Kim Phi nhẹ nhàng gật đầu.
"Nếu như vậy, chúng ta có nên cân nhắc xây dựng một nhà kho gần Hắc Thủy. Câu không?" Thiết Thế Hâm nhắc nhở.
Kim Phi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được!"
€ó rất nhiều xưởng ở Trường Xà Câu bên cạnh làng Tây Hà, mỗi ngày sản xuất ra một lượng lớn đồ sắt, xà phòng và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác, những mặt hàng này sẽ được chất lên xe ngựa vào đưa đến bến tàu Kim Xuyên, sau đó chất đầy lên thuyền đưa đến các hợp tác xã mua bán ở các nơi.
Khi xe ngựa trở về, lại kéo các nguyên liệu và Trường Xà Câu.
Hắc Thủy Câu nằm ở giữa bến tàu và làng Tây Hà, tàu hỏa chở than về bến tàu, khi về bỏ trống xe thì chắc chăn sẽ không có lợi lắm, nếu có thể kéo theo một số vật tư khác thì sẽ tốt hơn nhiều.
Cứ như vậy, sản phẩm sản xuất ở Trường Xà Câu không cần đưa đến bến tàu, mà có thể đưa đến Hắc Thủy Câu là được, cũng không cần phải đến bến tàu kéo nguyên vật liệu mà có thể đến Hắc Thủy Câu cũng được.
Vừa đi vừa về, không chỉ tiết kiệm nhiều thời gian và chỉ phí vận chuyển cho. đội xe ngựa mà còn có thể giảm áp lực lưu kho tại bến tàu, thậm chí có thể hình thành một khu buôn bán mới ở khu vực Hắc Thủy Câu, thúc đẩy sự phát triển của nền kinh tế xung quanh.
Đợi khi tuyến đường sát này đi vào hoạt động được một thời gian, còn có thể tiếp tục xây dựng từ đây nối về phía tây, cho đến khi đến được Trường Xà Câu, như vậy sẽ càng thuận tiện hơn.
Nghĩ đến đây, Kim Phi lập tức tính toán trong đầu.
'Tàu hỏa không ngừng tăng tốc, chưa đầy một canh giờ đã chạy từ Hắc Thủy. Câu đến bến tàu và dừng lại ở bên cạnh sân ga.
Mặc dù cờ của Kim Phi và Cửu Công Chúa không được treo trên tàu hỏa, nhưng các nhân viên hộ tống phụ trách canh gác ở bên tàu đã nhận ra đội cận vệ riêng và cấm quân của Kim Phi chạy đến bên dưới, nên vội vàng đi thông báo cho người phụ trách bến tàu.
Ở bên kia bến tàu đã nhận được thông báo là ngày mai tàu hỏa mới đến, không ngờ hôm nay lại đến, sau khi nhận được thông tin người phụ trách bên tàu đã chạy tới chỗ này, cuối cùng cũng chạy tới trước khi Kim Phi và Cửu Công Chúa xuống tàu.
Chạy cả một mạch, người phụ trách mệt đến nỗi không nói lên lời: "Bệ hạ.... Tiên sinh... Vi thần.... Tiếp giá.... Muộn.... Xin.... Thứ tội...
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!