Đại Tráng và Hầu Tử cố ý chờ tới lúc mặt trời lặn mới bắt đầu phát động tấn công.
Đánh tới bây giờ, trời cũng gần tối.
Mặc dù vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất để sử dụng bom chớp sáng, nhưng cũng khá mạnh rồi.
Đại Tráng và Hầu Tử hô xong, các nhân viên hộ tống nữ phía sau đã chuẩn bị xong từ lâu, lập tức điều chỉnh phương hướng của xe bắn đá, bóp cò súng.
Vèo vèo vèo!
Từng phát bom chớp sáng lập tức đánh vào doanh trại Thổ Phiên.
Nhóm nhân viên hộ tống đã có kinh nghiệm từ sớm, lập tức nhắm mắt lại, còn giơ cánh tay lên để che.
Giây tiếp theo, bom chớp sáng rơi vào trong đám người.
Người Thổ Phiên còn tưởng thứ được ném tới là cục đá, vội vàng giơ tấm chắn lên đỡ.
Nhưng thứ ném tới không phải cục đá, mà là một ống trúc, trên ống trúc còn có ngòi lửa, đã đốt tới rễ rồi.
Người Thổ Phiên tò mò nhìn chằm chằm vào ống trúc trên mặt đất, buồn bực vô cùng.
Đang đánh giặc mà, người Đại Khang ném ống trúc về phía chúng ta làm gì?
Giây tiếp theo họ đã cảm thấy trước mắt trắng xóa, không nhìn được gì nữa.
Dù là một người đàn ông dũng mãnh, đột nhiên bị mù cũng sẽ hoảng loạn.
Rất nhiều người mất cảm giác cân bằng. Đội ngũ Thổ Phiên lập tức rơi vào tình trạng hỗn loạn.
“Giết!"
Hầu Tử và Đại Tráng ra lệnh tấn công cùng một lúc. Nhân viên hộ tống nữa vừa đi về phía trước, vừa bắn.
Do vật liệu có hạn, uy lực của số bom chớp sáng mà Kim Phi chế tạo cũng không mạnh lắm, hiệu quả cũng không tốt như bom chớp sáng ở đời trước.
Bọn họ phải nằm bắt cơ hội này, cố gắng giết nhiều kẻ địch nhất.
Vì Sanchi đứng trên đỉnh núi, nên cũng ít chịu ảnh hưởng của bom chớp sáng, lúc này thị lực đã khôi phục.
Nhìn thấy bộ hạ của mình bị bản chết không ngừng, sốt ruột giận dữ hét: “Người Đại Khang đang bắn tên, giơ tấm chắn lên
Lời nhắc nhở của ông ta vẫn có hiệu quả, binh lính Thổ Phiên nghe được đều giơ tấm chản lên.
Đáng tiếc không ít binh lính Thổ Phiên bị mất cảm giác về phương hướng, dù giơ tấm chản lên, nhưng lưng lại đưa về các nhân viên hộ tống nữ.
Chờ đám người Hầu Tử vọt tới trước mặt người Thổ Phiên, người Thổ Phiên đã chết dưới cung nỏ của binh nữ, vượt quá 300 rồi.
Hơn nữa tới bây giờ, hiệu quả của bom chớp sáng vẫn chưa hết.
Binh lính Thổ Phiên trở thành người mù hoàn toàn, làm sao có thể chống đỡ được với các nhân viên hộ tống bọc giáp sắt?
Hai trận hình giống như hai mũi tên to lớn, cắm vào trong quân trận Thổ Phiên, đi thẳng lên đỉnh núi của Sanchi.
Ven đường mà gặp được binh lính Thổ Phiên, tất cả đều bị nhân viên hộ tống thuận tay giết chết.
“Tướng quân, mấy người Đại Khang này có yêu pháp, có thể biến người ta thành kẻ mù, chúng ta phải đi thôi!”
Phó tướng lôi Sanchi, chuẩn bị đi xuống dưới chân núi.
“Sanchi ta chỉ có thể chết trên trận chiến, quyết không làm binh lính chạy trốn!”
Sanchi tránh khỏi phó tướng, rút đao chiến ra. Chuyện tới nước này, ông ta không còn đường lui nữa.
Nhân viên hộ tống sắp giết tới đỉnh núi, dù ông ta có trốn, cũng không thấy đường thoát.
Cho dù có thoát được, mất núi Mao Nhi rồi, chắc chắn Đan Châu sẽ treo cổ ông ta.
Nếu đã như vậy, không bằng trực tiếp đánh một trận.
Ban đầu Sanchi là thân vệ số một của Gada, đi theo bên cạnh Gada, đánh chiến từng bước một lên tới vị trí tướng quân, bản thân cũng là một cao thủ.
So chiêu với A Mai thì chäc là không có vấn đề gì. Cao thủ đều có tôn nghiêm, cho dù chết, ông ta cũng
muốn kéo theo mấy nhân viên hộ tống làm đệm lưng.
Đáng tiếc nhóm nhân viên hộ tống hoàn toàn không cho ông ta cơ hội.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!